Sống Như Tiểu Cường

Chương 7



Tôi cầm tiền, quay lại chỗ Tứ Mao, hình ảnh cô gái cứ quanh quẩn trong đầu
tôi, tại sao lại có cảm giác quen thuộc nhỉ? Tôi cũng không rõ tôi đã
gặp cô ta bao giờ chưa, những người bị tôi lừa không đếm hết được nên
không nhớ ra cũng là lẽ thường tình. Thôi, bỏ qua chả nghĩ nữa.

Tôi đứng dưới nhà Tứ Mao đã nghe thấy tiếng gào thét của mụ béo.

Lên đến phòng Tứ Mao gặp ngay mụ đang đứng chắn cửa phòng.

Mụ nói: “Tao đã bảo mày rồi, không trả tiền nhà thì biến đi chỗ khác”.

Tứ Mao đáng thương cứ lắp ba lắp bắp: “Hôm qua chị đã hạn cho em thêm năm ngày nữa mà.”

Mụ tiếp luôn: “Hôm qua là hôm qua, giờ mày không trả tiền thì năm ngày nữa cũng vậy thôi, cho mày thêm thời gian cũng bằng thừa.”

Tôi sấn đến trước mặt mụ, nhìn thấy tôi, những khối thịt đang đanh lại trên mặt chị ta lập tức giãn ra.

“Tên là Tiểu Cường hả em? Về rồi đấy à?” Chị ta chống tay lên bậu cửa thành
tư thế hình chữ S rồi cứ thế nhìn tôi, cửa nhà phòng Tứ Mao vốn đã không chắc chắn gì, giờ tôi lại càng thấy lo hơn.

Mụ nhìn tôi đầy vẻ dịu dàng, tiếc là nghiệp dư quá.

Dì Quế Hoa đã từng nói, phương pháp chuẩn xác là tạo một góc 15 độ giữa
người và bậu cửa, sau đó tạo dáng liễu mềm vịn gió, ánh mắt chứa đựng vẻ thuần khiết và ưu sầu, vài sợi tóc trước mắt lất phất bay, nếu chúng
không động đậy thì dùng miệng thổi.

Khi anh ta chăm chú
nhìn bạn, hãy để miệng nhoẻn cười (nếu kết hợp với má lúm đồng tiền thì
hiệu quả càng cao), tiếp đến mắt lim dim khép hờ, bắt đầu đong đưa.

Đợi anh ta tiến gần hơn một bước thì tỏ ra ngượng ngùng e lệ rồi kéo anh ta vào phòng.

Nếu xung quanh không có người có thể bỏ qua bước này, lập tức ngã vào lòng anh ta.

Người càng mảnh mai tạo dáng này càng cuốn hút, chứ cứ như mụ béo này cả người toàn những thịt là thịt thì chẳng thể nhìn nổi.

Tôi hỏi mụ: “Tứ Mao nợ chị bao nhiêu?”

“Bốn tháng tiền thuê phòng, tổng cộng là tám trăm tệ.” Mụ đáp.

Tôi lôi trong túi tám trăm vừa kiếm được đưa cho mụ.

Chị ta đếm tiền rồi bỏ đi với vẻ không được mãn nguyện lắm.

Tứ Mao rất cảm kích, cậu ta nhìn tôi nhưng không nói gì bởi Tứ Mao cũng
hiểu rằng có những điều nhiều khi không cần thiết phải nói ra.

Tôi nói: “Giờ công việc chính đang bị đình đốn, đành phải tìm một việc phụ để làm. Cậu có báo không?”

Tứ Mao gom nhặt khắp phòng được rất nhiều báo cũ.

Cậu ta nói: “Báo này mình trộm từ phòng thu phát về đấy.”

Tôi lật bừa đống báo, có rất nhiều quảng cáo tìm nhân viên, nhưng báo toàn
bị xé mất một nửa, chỗ mất đều là thông tin tuyển dụng.

Tôi hỏi Tứ Mao: “Sao mấy tờ báo này còn mỗi nửa thế?”

Cậu ta ngại ngùng đáp: “Mình dùng đi vệ sinh.” Trong đống báo tôi còn tìm thấy nửa quyển tiểu thuyết có tên Nụ hôn đầu thất
lạc trên xe buýt của tôi, giở trang đầu thấy tên tác giả Bukla, quyển
sách cũng bị mất đi nhiều trang.

Tôi ngạc nhiên hỏi cậu ta: “Nửa quyển kia cũng bị cậu đi vệ sinh rồi hả?”

Tứ Mao trả lời tôi: “Ừ.”

Tôi bực mình đứng phắt dậy nói: “Tứ Mao, cậu đã dùng sách của Bukla để làm giấy vệ sinh ư?”

Tứ Mao đỏ mặt đáp: “Ừ, có lẽ là vậy, mà cũng có thể mình dùng để kê chân bàn.”

Tôi thở dài nói với cậu ta: “Cậu không biết là mực in sách chứa hàm lượng
chì rất cao à, dùng làm giấy vệ sinh rất dễ bị viêm nhiễm, trĩ, thậm chí còn dẫn đến ung thư đấy! Nếu nó theo đường máu lên não còn gây ra tổn
thương về não nữa, sao cậu dám dùng nó đi vệ sinh chứ?”

Tứ Mao nói: “Nghiêm trọng thế cơ à, vậy lần sau chỉ còn cách lấy báo một mặt về dùng thôi?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.