* Nhà Minh
Nó đi ra khỏi bệnh viện, lòng cứ khó chịu, lo lắng, tâm trạng cứ rối loạn đến nhà minh lúc nào không piết
– 2 người đợi tôi lâu chưa- nó hí hửng
– cũng không lâu lắm – đông thanh
– vậy hả- nó
– ừ- minh
– chị quỳnh anh, em và chị nấu ăn đi- uyển nhã cười
– chị………chị không biết nấu- nó cúi mặt
– em dậy chị- uyển nhã
– em biết nấu?- nó mở to mắt hết cỡ
– lúc ở bên mĩ em đã học nấu ăn, tay nghề cũng khá khá- uyển nhã tự hào
– chị nể em- nó
– vậy vào thôi- uyển nhã kéo nó liên xoành xoạch không thèm để ý minh ngồi đó mặt đen thui
* trong bếp
– chị biết nấu món gì- uyển nhã
– món ăn được – nó cười chừ
– chị này, chị nói mau em còn biết- uyển nhã cáu
– à thì…- nó
– nói đi- uyển nhã
– nhưng e không được cười chị- nó mặt đỏ
– vâng- uyển nhã cười
– chị biết nấu……………MÌ LUỘC, RAU LUỘC, TRỨNG LUỘC, THỊT LUỘC……NÓI CHUNG LÀ TẤT CẢ LUỘC- nó gãi đầu ( giờ tác giả mới nghe thấy từ mì luộc)
– hả??- uyển nhã kinh hãi
– thì đó- nó ngại muốn đào hố
– không thể không tưởng tượng nổi- uyển nhã
– em dậy chị- nó
– bình thường ai nấu chị ăn- uyển nhã
– chị tự nấu- nó cười
– chị ăn mấy cái đó á- uyển nhã càng kinh hãi
– không tuần chị tự nấu có 2 lần còn lại thì ăn hàng- nó mặt tưng bừng hoa lá
– thế em lại tưởng……….- uyển nhã
– tưởng gì- nó thắc mắc
– thì …………tưởng chị ăn đồ luộc quanh năm- uyển nhã thét lên
– ăn thế chị sống sao? đừng nói nhiều, dạy đi- nó cau mày
– bây giờ nhé………..trước mặt chị có những thực phẩm này chị sẽ tưởng tượng nấu những món gì nhé- uyển nhã chỉ chỉ
– ok em- nó ra ám chỉ
– thịt bò- uyển nhã
– THỊT BÒ LUỘC- nó không suy nghĩ nhiều
– ăn sao được- uyển nhã mở to mắt
– chỉ cần chín là ăn được- nó vênh mặt
– được………Ghẹ – uyển nhã
– GHẸ LUỘC- nó cười
– tạm, vì món này luộc ăn được- uyển nhã
– tôm, đừng nói em là lại luộc nhé- uyển nhã
– Tôm rang- nó cười
– ôi trời ơi……..con tôm hùm đó chị ơi………rang sao nổi- uyển nhã bái phục tài nấu ăn bà này ( t/g cũng bái phục luôn)
– sườn- uyển nhã mặt ngày càng lộ rõ sát khí
– sườn rán- nó thở phào nhẹ nhõm, may là đây là món nó thường ngày ăn nhất
– được rồi, chúng ta bắt tay vào nấu, trước tiên chị phải nấu trước rồi em xem chị nấu đến đâu em sẽ dạy đến đó- uyển nhã
– nấu món gì- nó cầu khẩn cho món đó dễ nấu 1 tý
– đùi gà rán- uyển nhã chống cằm
– ôi trời ơi….- nó kêu thất thanh, món này nó từng ăn nhưng không biết nấu
– món này là dễ nhất rồi đó – uyển nhã nhăn mặt
– nhã nhã nói sơ qua cho chị cách làm đi- nó khẩn
– được, đơn giản, chị chỉ cần rửa sạch, rồi tẩm bột cho vào chảo rán, chín rồi bỏ ra đĩa- uyển nhã
– ừ ừ- nó luống cuống ghi lại
– em ra ngoài đợi, thời gian là 30 phút chị nhé- uyễn nhã
– ờ- nó bắt đầu khua tay múa chân
Ở phòng khách minh đang ngồi vắt chân
– đừng bắt quỳnh anh nấu ăn, cô ý không nấu được đâu- minh cười
– em thử thôi mà- uyển nhã
– đừng cho món quá khó- minh dù sao vẫn thương quỳnh anh nhất
– vâng, đùi gà rán, cực dễ – uyển nhã
– đối với quỳnh anh là khó đấy, trước giờ quỳnh anh toàn luộc, rán thì………………..- minh không giám tưởng tượng nổi
– kệ chị ý…. anh mau nghĩ giúp em anh quân đi- uyển nhã mắt sáng long lanh
– rồi- minh
Ở bên ngoài có 2 con người đang vui vẻ bàn kế hoạch thì trong bếp đang diễn ra cuộc chiến nảy lửa, giữa nó và pọn đùi gà ( haizzzzzzz………)
Nó nghe nhã nhã nói đơn giản nên bắt đầu làm, rửa sạch đùi gà, để khô, rắc bột vào, sóc lên, khổ nỗi nó không đóng lắp bột bắn đầy bếp bẩn hết quần áo
Sau khi chinh chiến tẩm bột thì đùi gà cái không có bột, cái thì bột dày cộm, nó cầm chảo to đùng đặt lên bếp, đổ ùng ục dầu già nửa cái chảo ( tốn dầu quá)
15 phút đợi dầu sôi, nó thả vào, dầu bắn tung tóe, nó không đỡ nổi đành cầm nắp soong hạng bự, 1 tay cầm nắp, 1 tay cầm đũa lật lật, nhìn nó trông cứ như đi đánh nhau chứ không phải đi nấu ăn
Bỗng 1 mùi khét nồng nặc, đen xì, nhã nhã với minh ngồi ngoài thấy vậy chui vào trong, 1 cảnh tượng thật kinh hoàng, cả nhà bếp không khác gì chuồng lợn, khói đen bốc nghi ngút, khét nẹt, minh thấy nó hoảng quá, chạy qua tắt bếp, lôi nó ra ngoài cho dễ thở, đặt nó ngồi ở ghế sofa, nhìn nó trong không khác gì con chăn vịt, mặt mũi lem luốc,
– cậu lên phòng, lấy quần áo, tắm rửa lại sạch sẽ- minh cười
– quần áo đâu mà mặc- nó trăn trối,. không lẽ minh bắt nó******* ( tùy mức độ đen tối của mỗi người)
– lấy quần áo uyển nhã- minh chỉ tay lên phòng tiếp theo đó nó lên và có người đứng sát cửa run cầm cập
– Phùng Uyển Nhã, em vào đây- minh gằn giọng
– dạ dạ anh minh, em biết nỗi rồi mà – uyển nhã run run bước tới
– Ai cho em bảo quỳnh anh nấu ăn- minh
– em………….em………- uyển nhã
– từ nay không có lệnh của anh, cấm em dạy quỳnh anh nấu ăn, còn bây giờ hình phạt của em là vào dọn sạch đống đồ và nấu ăn mau- minh mắt đỏ rực
– ác quá anh minh ơi- uyển nhã
– hay muốn anh tống về mĩ- minh
– em em nấu ăn đây- uyển nhã chỉ chỉ còn cách chui vào
Nó thay quần áo, tắm rửa sạch sẽ xong chui xuống ngồi cạnh minh
– cậu không nấu được đừng có nấu- minh
– tôi piết rồi mà- nó
– uyển nhã đâu- nó hỏi
– nó phải chịu trách nghiệm về việc làm của mình- minh cáu
– vậy hả- nó đành nghe theo minh, nếu nó mà bênh nhã nhã thì minh sẽ cho nó 1 bài ca không quên ngay, tốt nhất im lặng là vàng
ĐẾn lúc ăn cơm
– em nấu ngon thật đó- nó khen nức nở
– vâng- uyển nhã ấm ức nhưng 1 phần là kinh hãi vì độ nấu ăn của nó
– không ngon- minh cắt đứt lời khen của nó, uyển nhã chỉ còn cách lặng lẽ im lặng
– này mồm cậu có vấn đề à- nó bất mãn
– không- minh mặt lạnh như tiền
20 phút sau
– no quá, ngon quá, lần sau em nhớ làm cho chị ăn nữa nhé- nó cười
– vâng- nhã nhã vẫn ấm ức
– dọn thôi- nó đứng dậy bắt tay vào don thì
– cậu không phải don- minh
– thế ai dọn – nó ngu ngơ
– thì người giúp việc- uyển nhã
– người giúp việc hôm nay nghỉ- minh tỉnh bơ
– thế thì ai dọn – nó với uyển nhã mơ to mắt và
Sít soát rơi vào uyển nhã là 99,9%
– Là em dọn- minh chỉ vào uyển nhã
– em đã nhận hình phạt rồi còn gì- uyển nhã
– chưa hết- minh
– quỳnh anh, muộn rồi, câu về đi- minh quay sang nó
– ừ ừ- nó thấy hoảng quá, quay người đi luôn
Thật ra nó đâu có về, nó phóng thẳng xe ra bệnh viện luôn………………….