Thỏa Thuận Hôn Nhân Có Độ Phù Hợp Cao

Chương 6



Sáng thứ bảy, Chu Vân Kỳ gửi tin nhắn WeChat nhắc Đồng Miên đừng quên bữa liên hoan vào buổi chiều, thái độ rất nhiệt tình. Đồng Miên vốn là chỉ muốn ăn cơm, nhưng anh ta nghiêm túc như vậy, khiến Đồng Miên không thể không coi trọng.

Vì vậy, cậu thay một bộ trang phục trang trọng hơn một chút, một chiếc áo khoác mỏng vừa vặn tương tự như một bộ vest nhỏ, cậu cũng kết hợp nó với một chiếc khăn quàng cổ màu xanh đậm, nhìn rất England (Anh Quốc).

Trước khi đi ra ngoài, cậu đã kiểm tra kỹ các miếng dán ức chế của mình.

Nếu gắn chặt, sẽ không xảy ra hỗn loạn tin tức tố, tin tức tố cũng sẽ không bị rò rỉ ra ngoài nên tương đối an toàn.

Địa điểm ăn tối là nhà hàng gần trường học, mức tiêu thụ bình quân đầu người khá cao nên không gian tương đối tao nhã. Đồng Miên theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ tìm đến phòng ăn, khi thấy cậu đến mọi người nhanh chóng chào hỏi.

Chu Vân Kỳ đứng dậy, cười rạng rỡ: “Hi Đồng Miên!”

Đồng Miên gật đầu. Các bạn học lập tức nhường chỗ ngồi cho cậu. Chỉ còn lại có Chu Vân Kỳ bên cạnh, cậu ngồi xuống, Chu Vân Kỳ lập tức vươn tay rót cho cậu một ly nước, mười phần chu đáo hỏi: “Cậu muốn uống nước không? Hay là nước vị bắp?”

Đồng Miên rót một chén nước ấm, lễ phép nói: “Cảm ơn.”

Không khí bữa tối rất ấm áp, mọi người vừa trò chuyện vừa đùa giỡn vui vẻ, Đồng Miên cũng mím môi cười. Điều duy nhất khiến Đồng Miên cảm thấy có gì đó không ổn chính là Chu Vân Kỳ ở bên cạnh chăm sóc cậu hơi thái quá.

Giúp cậu gắp đồ ăn, rót nước cho cậu, thấy mặt cậu trắng bệch, liền vội vàng đến chỗ nhân viên phục vụ để vặn nhiệt độ điều hòa lên. Mà mỗi lần anh ta gắp đồ ăn cho cậu, luôn có người bên cạnh liếc qua liếc lại nhìn cậu với ánh mắt hiểu rõ, trên mặt luôn cười bí hiểm.

Đồng Miên cảm thấy khó chịu.

Sau khi ăn no một nửa, cậu đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Nhiệt độ điều hòa tăng cao, người cậu rất nóng hai má đỏ bừng, hơi thở mười phần nóng nực. Đang hóng gió, hít thở không khí trên hành lang, Chu Vân Kỳ từ trong phòng đi ra, quan tâm hỏi: “Đồng Miên, bên ngoài không lạnh sao?”

Đồng Miên nói: “Tôi đứng một lúc rồi đi vào.”

Chu Vân Kỳ nói: “Có phải cậu không thích đồ ăn hôm nay không? Không hợp khẩu vị sao? Thấy cậu không ăn nhiều.”

Đồng Miên hơi mím khóe miệng: “Tôi ăn ít, đồ ăn hôm nay rất ngon.”

“Tốt quá.” Anh ta nói như một người lớp trưởng bình thường quan tâm đến bạn học của mình: “Vào đi, đừng hóng gió. Omega các cậu sức khỏe yếu.”

Đồng Miên: “…”

Đồng Miên đi vào ngồi một lát, có người qua chỗ này nói chuyện rồi lần lượt trở về, gương mặt cậu chôn vùi trong cánh tay, có hơi mệt mỏi. Chu Vân Kỳ đột nhiên đụng bả vai của cậu, hỏi: “Đồng Miên, sau này chúng tớ tổ chức tiệc, cậu có đi không?”

Đồng Miên không quen tiếp xúc thân thể với người khác nên vô thức rụt người lại. Giây tiếp theo, cậu bình tĩnh trả lời: “Tối nay tôi có việc khác phải làm.”

“Đừng đi, tiệc tùng đang vui vẻ, tất cả mọi người đều ở lại sao cậu lại muốn đi?”

Đồng Miên liếc anh ta một cái, nhưng không lắc đầu. Chu Vân Kỳ cảm thấy có hy vọng, vội vàng gọi điện cho ai đó trên WeChat.

Trong vòng hai mươi phút, một người bước vào là bạn cùng phòng của Đồng Miên, Từ Giai Thần. Từ Giai Thần và Đồng Miên không học cùng lớp, nhưng họ đều có quan hệ khá tốt với bạn học đối phương.

Khi Đồng Miên nhìn thấy anh, tinh thần căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng một chút, lên tiếng chào hỏi: “Giai Thần.”

Từ Giai Thần nói: “À, nghe nói lớp cậu tổ chức tiệc tối, cậu phải đi dự tiệc. Tôi cũng muốn tham gia.” Anh nhìn mọi người trong lớp hỏi: “Được chứ? “

“Đương nhiên là có thể.” Chu Vân Kỳ nói: “Cậu đến muộn, chúng tôi ăn gần ăn xong hết rồi, cậu không ngại chứ?”

“Không sao, đi thôi!” Từ Giai Thần kéo Đồng Miên, “Đồng Đồng, cậu không đi sao?

Đồng Miên do dự: “Được.”

Từ Giai Thần cười cười, quay đầu lại nhìn Chu Vân Kỳ, ngầm hiểu lẫn nhau.

Địa điểm tổ chức bữa tiệc là một biệt thự mà Chu Vân Kỳ đã đặt trước, trong một khu biệt thự rất cao cấp. Chủ nhân của biệt thự đi nước ngoài, cho thuê căn nhà để tổ chức tiệc tại gia, đây không phải là loại tiệc thương mại đặc biệt tại gia. Trong khu biệt thự vẫn có người sống ở những ngôi nhà khác, nhưng họ cách xa nhau đến nỗi hàng xóm ồn ào không thể nghe thấy.

Đánh bom là một dự án thú vị. Đồng Miên chơi poker Đức với họ, kỹ năng của cậu rất tốt, đánh cho một đám nước chảy hoa rơi. Sau khi trò chơi đánh bài kết thúc, Đồng Miên ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nghỉ ngơi, xem TV với một vài người bạn cùng lớp, đồng thời tán gẫu.

Đúng lúc nhận được tin nhắn Wetchat từ “Học trưởng”.

Học trưởng hỏi:

– 【Bạn học Đồng Miên, em với những người khác ăn xong chưa? Bao giờ về nhà? 】

Đồng Miên nhanh chóng gõ:

– 【Vẫn đang chơi bên ngoài】

Đoạn Việt Chinh:

– 【Muộn thế này? Chơi có vui không? 】

Đồng Miên:

– [Vừa rồi em chơi trò nhào bài Đức, em thắng. Xem TV bây giờ hơi chán QVQ]

Đoạn Việt Chinh xoa xoa màn hình điện thoại di động, thầm nghĩ còn có thể QVQ rất dễ thương.

Đang nói chuyện, bạn học bên cạnh gọi Đồng Miên: “Thầy Đồng Miên, cậu có muốn chơi game không?”

Đồng Miên hỏi: “Trò chơi gì? Tôi chơi game không giỏi lắm, tôi chỉ chơi bài rút tiền.”

Người bạn học gọi cậu là một Omega Vân Gia Hàm khác trong lớp. Lớp họ chỉ có hai Omega nên quan hệ tương đối tốt, thỉnh thoảng quên thuốc ức chế thì giúp đỡ lẫn nhau. Vân Gia Hàm nói: “Tuyệt địa cầu sinh* đi, để sống sót chỉ cần nhảy khỏi máy bay, nhặt súng, nhặt đồ tiếp tế, sau đó bỏ chạy. Ai sống sót đến cuối cùng sẽ chiến thắng.”

(Tuyệt địa cầu sinh: PUBG Mobile)

Đồng Miên đã từng chơi trò chơi này, nó vẫn được tải xuống trên điện thoại di động của cậu. Chỉ là không chơi trong một thời gian dài cần một bản cập nhật. Cậu không chơi nhiều lắm, thời điểm nó rất nổi tiếng, cậu đã tải xuống chơi 2 lần sau đó không bao giờ chạm vào nữa. Cậu nghiêm túc nói với Vân Gia Hàm: “Tôi chơi rất cùi bắp. “

Vân Gia Hàm nói: “Không sao! Tớ cũng chơi rất cùi! Có người gánh, chúng ta ôm đùi đi!”

Cậu ta hét lớn lên lầu: “Tiểu đội trưởng! Tiểu đội trưởng đến đây ăn đi!”

Chu Vân Kỳ từ trên lầu hai thò đầu ra: “Ai gọi tôi?”.

Vân Gia Hàm cười nói: “Tiểu đội trưởng tới chơi sao? Mang tớ đi cùng.”

Chu Vân Kỳ nói đùa: “Tớ không muốn chơi. Cậu chơi quá cùi.”

Vân Gia Hàm không quan tâm, đặt tay lên vai Đồng Miên, ngẩng mặt lên cười với Chu Vân Kỳ: “Thật sự không chơi? Đồng Miên cũng muốn chơi, thật sự không chơi sao?”

Chu Vân Kỳ dứt khoát nói: “Chờ tớ hai phút.”

Đồng Miên: “…”

Cậu đang cập nhật trò chơi trên điện thoại, cúi đầu nói chuyện phiếm với Đoạn Việt Chinh. Đoạn Việt Chinh hỏi: “Sao đột nhiên không lên tiếng?”

Đồng Miên: [Vừa rồi bạn học rủ em chơi game];

Đồng Miên: [Em không biết chơi TAT];

Đoạn Việt Chinh hỏi: “Chơi trò gì?”

Đồng Miên: [Tuyệt địa cầu sinh]

Đồng Miên: “Là game đấu súng.”

Đoạn Việt Chinh cũng là người đầu tiên nghe nói Tuyệt địa cầu sinh bị tóm tắt là “game đấu súng”, nghĩ lại cũng không sai, nhưng cũng có chút kỳ lạ. Hắn hỏi:

【Vậy thì em có muốn chơi với anh không? 】

Đồng Miên:

【Học trưởng, anh cũng biết chơi sao? 】

【Không phải thường xuyên bận rộn à, sao có thời gian chơi game chứ】

Đoạn Việt Chinh:

【Có lẽ là bởi vì】

【Hoa Hạ đầu tư vào studio của trò chơi này? 】

Đồng Miên cầm điện thoại có hơi muốn cười.

Đoạn Việt Chinh:

【Có thể chứ, bạn học Đồng Miên? 】

【Mới đi xã giao về, thật vất vả, muốn chơi game với em một lúc. 】

【Em từ chối cùng anh ăn cơm, bây giờ trò chơi cũng từ chối? 】

Làm ra dáng vẻ có chút tội nghiệp. Đồng Miên cảm thấy Đoạn Việt Chinh khá khác so với hình tượng lúc đầu.

Chu Vân Kỳ từ tầng hai đi xuống trên tay là điện thoại di động, vẫn còn đang rủ những người khác tham gia trò chơi. Trong trò chơi này, một đội có thể có tối đa bốn người, Đồng Miên ngẩng đầu hỏi: “Tôi còn có một người bạn muốn chơi với tôi, vậy có được không?”

Chu Vân Kỳ nói: “Ừ. Bạn bè gì? Bọn tớ quen nhau chứ?”

Đồng Miên bình tĩnh nói: “Là đàn anh khóa trước nên cậu không biết.”

Vân Gia Hàm kêu một tiếng “ồ” nhìn Chu Vân Kỳ đầy ẩn ý, trong giọng nói có chút ý cười nhìn Chu Vân Kỳ: “Đàn anh đó, lớp trưởng-“

Chu Vân Kỳ đánh cậu ta: “Mẹ mày, gọi anh có chuyện gì.” Anh ta quay đầu nói với Đồng Miên, nhưng giọng nói lại khá nhẹ nhàng, “Đồng Miên, cậu cập nhật game chưa? Tớ mời cậu thành lập đội.”

Đồng Miên đã cập nhật xong, vào trò chơi đồng thời đeo tai nghe vào. Tên của Đoạn Việt Chinh đã có trên cột kết bạn, cậu ngay lập tức gửi lời mời tham gia đội cho Đoạn Việt Chinh.

Cấp bậc Đoạn Việt Chinh không cao, thường không có thời gian thi đấu. Đồng Miên tò mò ấn vào mới phát hiện lần cuối cùng hắn chơi game là một năm trước. Sau khi vào đội, micrô của đội được kết nối, giọng nói lười biếng của Đoạn Việt Chinh truyền đến tai Đồng Miên: “Bạn học Đồng Miên?”

Đồng Miên vội vàng nói: “Em đây.”

Đoạn Việt Chinh giọng nói mang theo ý cười, như là đã uống một chút rượu, có chút say rượu nhẹ nhàng: “Nghe được giọng nói của em thật tốt.”

Lỗ tai Đồng Miên đỏ lên. Cậu nhìn Chu Vân Kỳ đang ngụy trang: “Lớp trưởng, để tôi kéo cậu và Gia Hàm.”

Cậu kéo cả Chu Vân Kỳ và Vân Gia Hàm vào đội, nói với Đoạn Việt Chinh “Học trưởng, hai người em chơi cùng là bạn học của em,” 98K Tiểu vương tử” là đội trưởng của chúng ta, ” Một đám mây đi về phía nam ” là bạn tốt của em.” Sau đó cậu giới thiệu nó với Chu Vân Kỳ và Vân Gia Hàm: ” Đoạn Việt Chinh, ừm, là một đàn anh của tôi. “

Giọng của Đoạn Việt Chinh say sưa và có chút bất mãn: “Một, đàn anh?” Anh nhấn mạnh chữ “một”, lười biếng hỏi: “Em có bao nhiêu đàn anh như tôi?

Đồng Miên: “…”

Chu Vân Kỳ và Vân Gia Hàm rõ ràng đã nghe thấy rằng có điều gì đó không ổn trong mối quan hệ của họ. Chu Vân Kỳ sắc mặt đột nhiên trở nên xấu xa, hắn hỏi: “Đồng Miên, anh ấy là đàn anh của chúng ta sao? Làm sao gặp được?”

Đồng Miên sốt sắng trả lời: “Chậc chậc, học trưởng cũng thuộc ban sáu. Tớ biết là do… Tình cờ gặp qua.”

Đoạn Việt Chinh không nói chuyện, nhưng giọng nói của Chu Vân Kỳ rất thù địch: “Đàn anh bao nhiêu tuổi? Đàn anh tốt nghiệp rồi? Đàn anh làm việc ở đâu?”

Đồng Miên không thể giải thích được: “Hỏi những cái này làm gì. Mở trò chơi.”

Chu Vân Kỳ: “…”

Chu Vân Kỳ lật hồ sơ của Đoạn Việt Chinh, thấy không ổn lắm liền khinh thường. Chơi tệ như vậy, Đồng Miên nhất định không thích. Không có bất kỳ mối quan hệ đặc biệt nào, phải không? Anh ta có chút không rõ, nhưng là nghĩ lại, không phải nghe nói Đồng Miên không nói chuyện yêu đương sao?

– – Mình nên sớm ra tay.

Anh ta quyết định.

Sau khi vào trò chơi, Chu Vân Kỳ đề nghị: “Đồng Miên, theo tớ bay đến thành phố P, tớ đưa cậu đi đại sát tứ phương.”

Khi bắt đầu trò chơi, tất cả mọi người được đưa lên máy bay, họ có thể tự chọn vị trí để nhảy dù, hoặc có thể đi theo người khác để nhảy dù. Thành phố P là nơi tập trung đông người, nguyên liệu phong phú, đầu game diễn ra những trận chiến khốc liệt.

1

Đồng Mẫn không dám đi, nói: “Tôi sẽ bay trên biên giới đánh…”

Đoạn Việt Chinh cười gọi cậu: “Bạn học Đồng Miên, đi theo anh.”

Đồng Miên do dự, quyết định đi với Đoạn Việt Chinh. Chu Vân Kỳ tuy có thành tích tốt, thứ hạng cao, nhưng thoạt nhìn giống như một kẻ hiếu chiến, một kẻ cùi bắp như cậu hạ cánh ở một nơi như thành phố P, thì chắc chắn sẽ trở thành một cái hộp trong ba giây. Đi theo Đoạn Việt Chinh, ít nhất hắn sẽ không nhanh chóng chếŧ máy.

Nhìn xem tiểu đội nhỏ theo phía sau chân dung của Đồng Miên trên giao diện đội, Chu Vân Kỳ thực sự không thoải mái. Anh ta nhảy tới thành phố P, nhưng Đoạn Việt Chinh đã đưa Đồng Miên đến điểm hạ cánh không có nhiều người, hai người đã yên tâm tìm kiếm tài nguyên.

Chu Vân Kỳ không nhịn được cắt màn hình nhìn góc độ của Đồng Miên, nhưng thấy cậu một mực nhắm mắt theo đuôi theo sát Đoạn Việt Chinh.

Hai người không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng là nơi rơi xuống nghèo nàn, không gặp được tài nguyên tốt. Chu Vân Kỳ đã giết rất nhiều đối thủ, trong đội ngũ mạch rất tự nhiên hỏi: “Đồng Miên, cậu có muốn một chiếc scope x8 không? Tớ sẽ giữ lại một chiếc cho cậu.”

Đồng Miên hỏi Đoạn Việt Chinh: “Học trưởng, anh có thể dùng scope x8 sao? Em sẽ không.”

Đoạn Việt Chinh nói: “Anh đánh bốn lần là được rồi.”

Sau đó Đồng Miên nói: “Lớp trưởng, tự cậu dùng đi.”

Chu Vân Kỳ: “…”

Anh ta muốn tỏ ra lịch sự, nhưng anh ta không thể làm được, anh ta chỉ có thể nghe cuộc nói chuyện trong kênh đội, Đồng Miên nói chuyện với học trưởng Đoạn. Đồng Miên hỏi: “Học trưởng, có muốn áo giáp cấp 3 không?”

Chu Vân Kỳ: Nhìn tôi này! Tôi so với anh ta khí chất hơn, tại sao cậu không hỏi tôi có muốn nó không?!

Vân Gia Hàm quan sát sự tương tác của ba người này, cũng trực tiếp tạo nên một bộ quá trình tình yêu tay ba. Cậu ta đánh bạo nói, “Đàn anh, tôi có thể gọi anh là học trưởng như Đồng Miên được không?”

Đoạn Việt Chinh nhẹ giọng nói: “Tốt hơn là không nên.”

Vân Gia Hàm: “…”

Cái gì, làm sao, anh chỉ là học trưởng của cậu ấy? Không phải chúng ta đến từ một trường học sao?

Vân Gia Hàm hỏi: “Vậy thì tôi nên gọi anh là gì?”

Đoạn Việt Chinh: “Họ của tôi là Đoạn.”

“Anh Đoạn, để tôi gọi anh là anh Đoạn.” Hiện tại không có trận chiến, xung quanh tương đối an tĩnh. Chu Vân Kỳ đến từ thành phố P để tham gia cùng họ, chạy đến khu vực an toàn. Trong lúc tìm kiếm tài nguyên, mọi người tán gẫu một cách tình cờ, Vân Gia Hàm tò mò hỏi: “Học trưởng, anh cũng thuộc nhân vật cấp sáu, vậy anh so với chúng tôi mười tuổi. Anh 30 tuổi sao?”

Chu Vân Kỳ nhìn thấy kim, cắm kim vào: “Thật già.”

Đồng Miên giải thích: “Không phải, là 28.”

Đoạn Việt Chinh: “Ừm.”

Chu Vân Kỳ cố ý nhìn hắn với vẻ kỳ quặc nói: “Lớn tuổi như vậy còn chơi game, chẳng lẽ không có việc làm sao?”

2

Đoạn Việt Chinh không muốn so đo cùng hắn, thuận miệng nói: “Có việc.”

Chu Vân Kỳ hỏi: “Ở đâu?”

Đoạn Việt Chinh nói: “Chỉ là một gia đình, tư nhân nhỏ.”

Chu Vân Kỳ như có điều suy nghĩ: “Tư nhân nhỏ.” Anh ta dừng lại, thản nhiên đề cập, “Tôi hiện đang thực tập ở Hoa Hạ, kỳ thực tập cuối cùng của tôi là Hoa Hạ. Anh có nghe nói về nó không, đàn anh? Tôi có cảm giác cơ cấu vẫn có chút lớn, đôla quỹ ngân sách tương đối chính quy. Đàn ah, anh cũng chạy ba, vẫn là làm việc cho tốt đi, đừng suốt ngày cùng đàn em chơi game, làm hụt vốn cổ phần tư nhân nhỏ. “

1

Đồng Miên liếc nhìn Chu Vân Kỳ, có chút không nói nên lời. Chu Vân Kỳ vui vẻ nhìn cậu, rất tự hào: “Đồng Miên, cậu cũng nghĩ như vậy?”

Đồng Miên không nói gì, nhìn kỹ màn hình trò chơi, đột nhiên nói: “Trên đỉnh núi có người!”

Trong giây tiếp theo, tiếng súng bắn tỉa SKS được nạp đạn vang lên, Đoạn Việt Chinh bình tĩnh nói: “Không cần nữa.”

Đồng Miên có chút ghen tị: “Thật vi diệu! Học trưởng, anh có thể chơi nhắm bắn liên tục?”

Đoạn Việt Chinh lười biếng nói: “Đừng sợ.”

Chu Vân Kỳ nhỏ giọng phun tào: “Anh giả bộ gì chứ? Người nào cũng không thể chơi như vậy.”

Tuy nhiên, họ đang trên đường đến khu vực an toàn, trên đường lại gặp được kẻ địch, Chu Vân Kỳ cầm súng lớn AWM một cái cũng không bắn trúng, hành trình tất cả đều là Đoạn Việt Chinh cầm SKS nhắm bắn liên tục vào bên trong. Như vậy tới mấy lần, Chu Vân Kỳ có chút thẹn quá thành giận: “Tên họ Đoạn này làm sao vậy, anh nhất định phải đoạt đầu của tôi sao?”

Đoạn Việt Chinh mặc kệ anh ta, mang theo men say, dịu dàng hỏi: “Đồng Đồng, anh đánh như thế nào?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.