Thiếu Gia Vạn Năng

Chương 12



Lúc đó Chu Tiểu Dĩnh bị bệnh phổi rất nghiêm trọng, phổi đã bị thủng. Mặc dù chữa trị hơi muộn nhưng cũng bảo vệ được tính mạng.

Hứa Vân Thiên đến gần Chu Tiểu Dĩnh, thấp giọng nói: “Vì lúc nhỏ cô bị bệnh phổi nên mới mãi là cup A, cô chỉ cần ăn đu đủ, uống sữa đậu nành, uống liên tục ba tháng thì sẽ lớn lên.”

Mặt Chu Tiểu Dĩnh lập tức trở nên đỏ bừng, cô ta giận giữ trừng mắt nhìn Hứa Vân Thiên: “Anh rảnh quá hả!” Cô ta mắng một câu rồi xoay người bước nhanh đi, giày cao gót giẫm lên mặt đất tạo ra âm thanh cộp cộp.

Hứa Vân Thiên liếc nhìn bóng lưng của Chu Tiểu Dĩnh, nhếch miệng cười: “Trợ lý Chu, đừng đi nhanh vậy chứ!” Anh vội vàng đi theo.

Hai người một trước một sau đến văn phòng tổng giám đốc. Tần Lị Nhã đang đi loanh quanh trong văn phòng, cô vừa nhìn thấy Hứa Vân Thiên thì hung hăng hỏi: “Hứa Vân Thiên, cái cửa sổ đáng sợ đó là trò đùa của anh đúng không?”

Hứa Vân Thiên thong dong ngồi trên ghế sa lon, bắt chéo chân, hai tay giang ra đặt trên lưng tựa của ghế sa lon, anh nhìn Tần Lị Nhã nói: “A, cô đề cao tôi quá rồi, tôi làm gì có bản lĩnh đó, tôi mới tốt nghiệp trung học, làm sao lại có kỹ thuật hacker cao thâm như vậy chứ!”

“Anh mới tốt nghiệp trung học, không phải là đại học sao?” Tần Lị Nhã kinh ngạc nhìn Hứa Vân Thiên, cô còn tưởng Hứa Vân Thiên đã tốt nghiệp đại học rồi chứ, không ngờ mới chỉ tốt nghiệp trung học.

“Tôi suốt ngày múa dao chém người, thích đánh nhau ẩu đả, thỉnh thoảng còn trốn học, cô cảm thấy tôi có thể thi lên đại học được sao?” Hứa Vân Thiên cười nói.

Tần Lị Nhã nghi ngờ nhìn Hứa Vân Thiên, cô nghĩ Hứa Vân Thiên có hai chục cách mở khóa điện tử vân tay, người thông minh như vậy sao có thể không thi được đại học chứ, chắc chắn đang lừa người.

“Anh bớt lừa người đi, anh có hai chục cách mở khóa điện tử vân tay, sao có thể không thi lên nổi đại học chứ? ” Tần Lị Nhã cười lạnh nói.

“Ha ha, mở khóa là một môn công nghệ nghiệp dư mà tôi yêu thích, những thợ sửa khóa ngoài kia có mấy người học đại học chứ?” Hứa Vân Thiên giải thích.

Tần Lị Nhã suy nghĩ một lúc, thấy Hứa Vân Thiên nói cũng có lý, cô không tìm được chút sơ hở nào, cũng không có bằng chứng gì chứng minh đó là trò đùa ác của Hứa Vân Thiên cả.

Tần Lị Nhã dựa vào bàn phòng làm việc, nhìn Hứa Vân Thiên nói: “Vậy anh cảm thấy ai là người đã làm ra trò đùa ác ý đó?”

“Ha ha, hôm nay tôi mới đến công ty, tình hình như thế nào tôi còn chưa biết nên tôi không có cách nào xác định được đó là trò đùa ác ý của ai. Nhưng mà người này chắc là nhân tài của công ty, tìm được là cả một vấn đề lớn đấy.” Hứa Vân Thiên cười hì hì nói.

Tần Lị Nhã nhìn chằm chằm Hứa Vân Thiên, nhìn thái độ hờ hững của anh, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, trông thế nào cũng giống như anh đã gây ra chuyện này, nhưng lại không có bằng chứng.

“Ặc, đừng liếc mắt đưa tình nhìn tôi như vậy, người ta ngại đấy.” Hứa Vân Thiên cố ý vặn vẹo ý tứ, câu cuối cùng còn cố tình nói như phụ nữ.

Chu Tiểu Dĩnh đứng bên cạnh thiếu chút nữa thì bật cười, cô ta vội vàng nghiêng đầu qua một bên nhịn cười, cái người tên Hứa Vân Thiên này đúng thật là không nghiêm túc gì cả.

Mặt Tần Lị Nhã đỏ bừng, nhìn chằm chằm Hứa Vân Thiên nói: “Anh bớt lắm mồm đi, da anh dày như vậy mà còn biết thẹn thùng sao?”

Hứa Vân Thiên đứng dậy: “Đúng rồi, sắp xếp cho tôi một cái laptop, lát nữa đưa đến phòng làm việc của tôi nhé.” Hứa Vân Thiên nghiêm túc nói với Tần Lị Nhã.

“Không phải trên bàn làm việc của anh cũng có máy tính sao, anh còn cần máy tính làm gì?” Mặt mũi Tần Lị Nhã tràn ngập vẻ không vui nhìn Hứa Vân Thiên.

Hứa Vân Thiên đến gần Tần Lị Nhã, hạ giọng nói: “Tôi muốn điều tra chuyện Tàng Bảo Các bị mất trộm, nhất định phải dùng máy tính chuyên dụng, cô xem mà làm đi.”

“Được thôi, lát nữa tôi bảo trợ lý Chu đưa máy tính qua cho anh.” Tần Lị Nhã bất đắc dĩ nói.

Chu Tiểu Dĩnh thấy Tần Lị Nhã đồng ý sắp xếp máy tính cho Hứa Vân Thiên thì rất kinh ngạc, vừa nãy Hứa Vân Thiên đã nói gì với Tần Lị Nhã mà cô lại đồng ý chứ.

“Trợ lý Chu, phiền cô ra ngoài một chút, tôi có chuyện muốn nói riêng với Tần Lị Nhã.” Hứa Vân Thiên nói với Chu Tiểu Dĩnh.

Chu Tiểu Dĩnh không nói gì, xoay đầu nhìn Tần Lị Nhã, cô muốn biết ý của Tần Lị Nhã.

“Ai muốn ở riêng với anh chứ, ở đây không còn chuyện của anh nữa, anh có thể trở về phòng làm việc!” Tần Lị Nhã tức giận nói với Hứa Vân Thiên.

“Hì hì, nếu đã không còn chuyện của tôi thì tôi về đây.” Hứa Vân Thiên cười mấy tiếng, ra khỏi văn phòng của Tần Lị Nhã, thứ anh muốn chính là những lời này.

Thấy Hứa Vân Thiên đã rời đi, bấy giờ Tần Lị Nhã mới ý thức được đã bị Hứa Vân Thiên tính kế, gọi anh đến cũng không hỏi được gì còn bị anh đòi một cái máy tính.

“Hừ, Hứa Vân Thiên, anh cứ đợi đấy, tôi sẽ từ từ dạy dỗ anh!” Tần Lị Nhã thầm nói.

Hứa Vân Thiên vừa bước vào phòng nhân sự, đã thấy có người nào đó kéo một băng rôn đỏ, trên băng rôn viết: “Gia Di, anh thích em, em làm bạn gái của anh nhé!”

“Má nó, ai mà trắng trợn thế?” Hứa Vân Thiên kinh ngạc nói.

Giờ phút này rất nhiều nhân viên trong phòng cũng dừng lại công việc trong tay, vểnh tai lên nhìn cửa phòng Lý Gia Di, không ít người nhỏ giọng bàn tán.

Hứa Vân Thiên trông thấy Ngô Vũ Hân bèn nôn nóng đi qua, kéo lấy cánh tay của Ngô Vũ Hân: “Chị Ngô, chuyện kéo băng rôn là sao vậy?” Hứa Vân Thiên hỏi.

Ngô Vũ Hân xoay đầu nhìn Hứa Vân Thiên, nhỏ giọng nói: “Là Công Tôn Kiệt, phó tổng giám đốc tập đoàn Thiên Vũ. Anh ta đang tỏ tình với Gia Di!”

Hứa Vân Thiên hơi ngạc nhiên: “Công Tôn Kiệt của tập đoàn Thiên Vũ và Công Tôn Tuấn có liên quan gì?” Anh nhớ Công Tôn Tuấn kia theo đuổi Tần Lị Nhã, đều là tập đoàn Thiên Vũ, một là tổng giám đốc, một là phó tổng giám đốc, chắc chắn quan hệ không tầm thường.

“Công Tôn Kiệt là em trai của Công Tôn Tuấn, ngày nào anh ta cũng đưa 999 đóa hồng cho Lý Gia Di, hôm nay không biết có chuyện gì mà lại kéo băng rôn, thật sự quá lãng mạn rồi, nếu đổi thành tôi thì tôi đã đồng ý làm bạn gái của anh ta rồi.” Ngô Vũ Hân nói với vẻ mặt hâm mộ.

“À, hóa ra Công Tôn Kiệt là em trai của Công Tôn Tuấn! Anh em bọn họ đúng là vô liêm sỉ!” Hứa Vân Thiên sờ cằm, nhìn qua phòng Lý Gia Di.

Cửa phòng làm việc của Lý Gia Di vẫn mở, Lý Gia Di đứng bên cạnh bàn làm việc, trước mặt cô ta là một người đàn ông đang quỳ mặc đồ tây trắng, đeo kính gọng vàng, tay nâng một bó hoa hồng to.

Người đàn ông này chính là Công Tôn Kiệt, tên nhóc này rất nho nhã, có một gương mặt đẹp trai, tạo cho người ta cảm giác quý ông ôn tồn lễ độ.

Hứa Vân Thiên nhìn cặp mắt kia của Công Tôn Kiệt thì kết luận tên nhóc này không phải là người tốt, vì Công Tôn Kiệt giống anh trai của anh ta, cũng có một đôi mắt tam giác, đôi mắt xảo trá nham hiểm.

Mắt là cửa sổ tâm hồn, người có mắt tam giác thì âm hiểm xảo trá, tâm tư kín đáo, chắc chắn không phải là người lương thiện gì.

Công Tôn Kiệt đang nói chuyện với Lý Gia Di, mặc dù cách khá xa không nghe thấy anh ta nói gì, nhưng Hứa Vân Thiên có thể đọc được khẩu hình, nhìn động tác môi của anh ta đã biết anh ta nói gì.

Công Tôn Kiệt khẩn cầu Lý Gia Di làm bạn gái anh ta, Lý Gia Di không đồng ý, lấy cớ nói bây giờ chưa suy nghĩ đến chuyện có bạn trai, mấy năm nữa mới nghĩ.

Công Tôn Kiệt thấy thái độ kiên quyết của Lý Gia Di, hiểu nếu còn dây dưa nữa thì sẽ tan rã không vui, anh ta nói sẵn lòng chờ đợi Lý Gia Di, chấp nhận đợi cô ta cả đời.

Sau đó Công Tôn Kiệt mời Lý Gia Di cùng đi ăn tối, còn nói đã đặt xong khách sạn, là khách sạn Vân Tiêu cao cấp nhất thành phố Bạch Xuyên.

Lý Gia Di từ chối nhưng Công Tôn Kiệt nói nếu cô ta không đồng ý thì sẽ không đứng dậy, mãi đến khi Lý Gia Di đồng ý mới thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.