Thần Khống Thiên Hạ

Chương 346



Bọn họ tới nơi này từ sớm, trong cơ thể hoặc nhiều hoặc ít có lưu hỏa độc, Băng Hàn Đan chỉ có thể trấn áp chứ không tiêu trừ tận gốc.

Cho nên những tên chấp sự và đám đệ tử chân truyền của Xích Viêm Phong tới chỗ hắn cầu cứu.

Vốn Lăng Tiếu có ý định cự tuyệt, nhưng mà vừa nghĩ tới mình có thể giúp những người này tiêu trừ hỏa độc có lợi, cũng đạt được không ít chỗ tốt.

Những chấp sự và đệ tử chân truyền này đều là cao thủ Linh Sư giai, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có thứ tốt, trải qua hấp thu hỏa độc Lăng Tiếu mò được chỗ tốt bất ngờ.

Hắn chỉ cần tam giai linh thảo, trong năm ngày qua hắn thu được ba mươi gốc tam giai linh thảo từ bọn họ, chuyện này làm Lăng Tiếu vui vẻ.

Đồng thời Kim Cương Ngũ Biến Quyết cũng được hỏa độc rèn luyện nhiều lần.

Nhưng mà Lăng Tiếu cảm thấy độc tính của hỏa độc còn chưa đủ mạnh, còn không có khiến hắn tới mức phục dụng Ngoan Sinh Thảo.

Cho nên nói luyện tạng chi cảnh chỉ hơi tiến bộ mà thôi, cách đại thành còn một đoạn.

Lăng Tiếu có ý định đi vào trong Diễm Hỏa Cốc tìm kiếm căn nguyên của hỏa độc kia.

Lăng Tiếu thu lợi thì có người mất hứng.

Thời điểm Lăng Tiếu hút hỏa độc trong người một tên chấp sự, giọng nói chán ghét của Liễu Đông vang lên.

– Lăng Tiếu, sư phụ ta bảo ngươi đi qua lập tức.

Lăng Tiếu phiền chán lườm qua Liễu Đông nói:

– Ân, ta biết rõ!

Trong tay khống chế tiên thiên âm phong sát khí tiêu trừ hỏa độc.

Liễu Đông nhìn thấy thái độ của Lăng Tiếu với hắn thì nổi trận lôi đình, hét lớn:

– Lăng Tiếu, ngươi dám chống lại mệnh lệnh?

Lăng Tiếu lập tức tiêu trừ hỏa độc nhanh hơn, xoay người sang chỗ khác nhìn qua Liễu Đông đang tức giận.

– Chẳng lẽ ngươi không thấy ta đang tiêu trừ hỏa độc cho Phương chấp sự sao? Nếu vì ngươi mà xảy ra sự cố, ta cùng Phương chấp sự đều phải chết, mệnh lệnh chó má, cút cho ta, sư phó của ngươi cũng không phải sư phó của ta, có việc gì thì bảo hắn tới đây tìm ta.

Sư phó của Liễu Đông sớm nhìn Lăng Tiếu không vừa mắt, mà Lăng Tiếu cũng khó chịu với hai tên này, hơn nữa Liễu Đông còn không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, tại hắn khu hỏa độc thời điểm đối với hắn lớn tiếng thét to, Lăng Tiếu làm sao nuốt được hạ cơn tức này.

Thần sắc Liễu Đông âm trầm tới cực điểm, hừ lạnh nói:

– Tốt… Tốt, ngươi sẽ vì lời này mà trả giá thật nhiều!

Liễu Đông phẫn hận quay người rời đi.

Trung niên nhân ngồi trên mặt đất chậm rãi đứng lên, nhìn Lăng Tiếu chắp tay nói:

– Lăng Tiếu, đa tạ rồi!

Sau đó lấy ra một gốc tam giai linh thảo cho Lăng Tiếu.

– Mọi người là đồng môn nên không cần phải khách khí!

Lăng Tiếu không khách khí thu linh thảo lại, trong miệng khách khí.

– Yên tâm đi, ngươi cứu nhiều người chúng ta như vậy, Chu trưởng lão không dám làm gì ngươi đâu.

Phương chấp sự nói ra.

Hắn là chấp sự nội môn, tuy địa vịso ra kém Chư Như Thường một ít. Thế nhưng mà Lăng Tiếu trong mấy ngày qua cứu không ít chấp sự, hơn nữa còn có vài tên đệ tử chân truyền của Xích Viêm Phong.

Những người này khẳng định sẽ đứng bên phía Lăng Tiếu, sẽ không nhìn Lăng Tiếu chịu thiệt.

Lăng Tiếu cũng không biết hắn làm những chuyện này, trong lúc vô tình đã tạo dụng thanh danh trong tông môn, làm cho ngày sau giảm được không ít phiền toái.

– Phương chấp sự nghiêm trọng, sư thúc có cách nhìn chênh lệch với ta, chắc hẳn chỉ cần giải thích rõ là không có chuyện gì.

Lăng Tiếu đáp, nhưng trong lòng nghĩ lại nếu như Chư Như Thường nói chuyện gì đó với sư phó của hắn, hắn cũng không cho bọn họ sống khá giả.

– Đã như vầy ta đi trước.

Phương chấp sự thấy Lăng Tiếu không thèm để ý, cũng không nên nói cái gì nữa, đương nhiên hắn cũng không muốn đối kháng một tên trưởng lão.

Sau khi Phương chấp sự rời đi, lại có một người đi tới, nhưng mà người này là Thạch Thiên Hậu có quan hệ gần với hắn.

– Sư huynh, làm sao tới đây?

Lăng Tiếu nghênh đón hỏi.

Thạch Thiên Hậu nhìn Lăng Tiếu lắc lắc đầu nói:

– Sư đệ, ngươi gặp chuyện không may rồi.

Lăng Tiếu đi theo Thạch Thiên Hậu vào trong một đại sảnh tương đối sạch sẽ, Chư Như Thường, Dương An, Triêu Nam Tiên cùng với Liễu Đông và ba tên đệ tử của Chư Như Thường.

Chỗ này là chỗ của mấy trưởng lão trông coi tinh quáng.

Lăng Tiếu đi vào đại sảnh, hơi thi lễ với Chư Như Thường cùng Dương An, nhìn qua Triêu Nam Tiên ân cần thăm hỏi:

– Đại sư huynh.

Kỳ thật trong Dược Phong người nhập môn sớm nhất chính là Liễu Đông mới đúng, hắn cũng chính là đại sư huynh, thế nhưng mà Triêu Nam Tiên dẫn đầu đột phá đến Tam phẩm Luyện dược sư chi cảnh, cho nên Triêu Nam Tiên thuận lý thành chương trở thành đại sư huynh thủ tịch của Dược Phong.

Triêu Nam Tiên cười gật đầu với Lăng Tiếu, đáp lễ lại, nhưng mà ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng.

– Hừ, Lăng Tiếu, lá gan của ngươi càng ngày càng lớn, ngay cả sư thúc như ta cũng không lọt vào mắt của ngươi.

Chư Như Thường nhìn qua Lăng Tiếu bất mãn hừ lạnh.

– Lăng Tiếu không dám, sư thúc ngươi là trưởng lão tông môn chí cao vô thượng nha, ta chỉ là tiểu đệ tử nên lá gan rất nhỏ.

Lăng Tiếu nói thì khiêm tốn, thế nhưng mà không có một chút ý khiêm tốn nào, ngược lại cười khẽ.

Nụ cười kia trong mắt Chư Như Thường chẳng khác gì nụ cười khinh miệt.

– Sư huynh, ngươi nhìn xem, đây chính là đệ tử giỏi do Đại sư huynh thu nhận đấy.

Chư Như Thường nhìn qua Dương An tràn ngập mỉa mai nói ra.

Dương An nói:

– Sư đệ an tâm chớ vội.

Hắn quang ánh mắt qua người Lăng Tiếu, nói:

– Lăng Tiếu, ngươi khu trừ hỏa độc cho không ít chấp sự đúng không?

– Đúng vậy!

Lăng Tiếu trung thực đáp, hắn và Dương An không có chuyện gì cả, vẫn tương đối tôn trọng Dương An.

Thần sắc Dương An tràn ngập vui mừng, lúc này sốt ruột hỏi:

– Ngươi dùng biện pháp gì khu trừ hỏa độc?

Dương An hỏi như vậy Chư Như Thường cũng chăm chú linh nghe, hắn cũng muốn biết Lăng Tiếu dùng biện pháp gì khu trừ hỏa độc.

Những hỏa độc này cho dù là cường giả Vương giai cũng không cách nào khu trừ được, hắn thật sự không hiểu nổi Lăng Tiếu làm thế nào làm được. Lúc trước hắn còn tưởng rằng Lăng Tiếu hút hỏa độc cho Quý Viêm Chiếu chính là lấy mạng đổi mạng, nhưng mà bây giờ xem ra không phải thế.

Chẳng lẽ Lăng Tiếu có bảo vật khắc chế hỏa độc?

Lăng Tiếu chần chờ một chút và đáp.

– Cái này… Thứ cho đệ tử không cách nào trả lời.

– Ân!

Dương An cùng Chư Như Thường thần sắc hơi đổi, Chư Như Thường hét lớn lên:

– Chẳng lẽ ngươi không biết việc này quan hệ trọng đại tới chấp sự và tông môn hay sao? Chẳng lẽ ngươi muốn tư tàng?.

Thần sắc Lăng Tiếu tối sầm lại, trong nội tâm thầm hô:

– Xem ra lần này quá rêu rao.

Trong lòng Lăng Tiếu sinh lòng hối hận, hắn quang minh chính đại giúp nhiều người khu trừ hỏa độc, khẳng định cây to đón gió, dễ dàng gây phiền toái.

Một bên Dương An thấy biểu lộ của Lăng Tiếu làm khó, lúc này lại nói:

– Lăng Tiếu, Chư sư thúc nói đúng, có biện pháp nói ra, mọi người cùng nhau tham tường, chúng ta sẽ báo lên tông môn, đây là đại công đấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.