Sống Như Tiểu Cường

Chương 47



Trong lòng tôi nhiều điều khó lí giải, tôi thật sự đã cứu bố Tiểu Nguyệt ư?
Tuy đã có lúc tôi nghĩ đến việc đẩy ông ta xuống, nhưng đó chỉ là một ý
nghĩ vụt lóe trong đầu phút chốc chứ chưa đi liền với hành động? Tại sao đứa con gái ấy lại trừng phạt tôi thế này? Cục trưởng Lý đến bên và khẽ vỗ vỗ vai tôi, cảm động nói với khán giả bên dưới: “Đồng chí
Tiểu Cường vì quá xúc động, vì vậy …”. Giọng Cục trưởng cũng nghẹn
ngào không nên lời.

Ông vừa nói vừa dìu tôi trở lại chỗ ngồi,
khán giả phía dưới vỗ tay như sấm. Tôi nhìn thấy mấy cảnh sát cường
tráng ngồi ngay hàng ghế đầu đang cố kìm những giọt nước mắt, nhưng phần chính tôi vẫn chưa nói cơ mà! Tôi cố gắng lấy lại tinh thần, chuẩn bị
quay lại bục phát biểu nhưng cứ bị Cục trưởng Lý ấn vào chỗ ngồi, ông
nói: “Sau đây để tôi thay mặt đồng chí Trương Tiểu Cường báo cáo phần
tiếp theo!”

Quá đáng thế là cùng, thường ngày cơ hội phát biểu
của ông ta nhiều như thế mà còn cướp cả lần đầu tiên được đọc báo cáo
của tôi, tâm địa đen tối vậy ư? Tôi cố gắng gồng mình đứng dậy, nhưng
sức mạnh của ông ta ghê gớm quá làm tôi không động đậy nổi.

Cục
trưởng phấn khởi chạy lên bục phát biểu, tôi biết lúc nãy ông ta chưa
nói đủ, chẳng qua hảo tâm dành cho tôi một chút thời gian, bây giờ cơ
hội lại đến rồi, câu chuyện mất bao thời gian dàn dựng về nhân vật anh
hùng Trương Tiểu Cường của tôi vẫn chưa kịp kể.

Cục
trưởng Lý bắt đầu nhai đi nhai lại bài báo cáo của ông ta, càng nghĩ tôi càng tủi thân, ông ta kể kém tôi rất nhiều, tình tiết mà tôi dàn dựng
mới du dương hào hùng làm sao! Nhân vật mà tôi khắc họa mới sống động
làm sao! Cái tinh thần mà tôi miêu tả mới khí phách dũng cảm làm sao!
Tình cảm mà tôi miêu tả mới tinh tế và chân thực làm sao! Vậy mà tất cả
những thứ đó tôi chỉ có thể nuốt xuôi vào trong bụng.

Tôi âm thầm rớt những giọt nước mắt, bỗng thấy dưới chân một cơn đau dữ
dội, hóa ra Lưu Dĩnh vừa đạp cho tôi một cái, tôi nghi ngờ nhìn chị ta.
Lưu Dĩnh nhìn tôi miệt thị nói: “Trương Tiểu Cường, cậu đường đường là
một nam nhi mà cứ động tý là chảy nước mắt, cậu không thấy xấu hổ
à?”

Tôi nhìn chị ta trong lòng nghĩ, chị chưa khóc chẳng qua chưa gặp chuyện đau lòng thôi, chị ta quay đi không thèm nhìn mặt
tôi nhưng vẫn ngấm ngầm đạp thêm cho tôi cái nữa, tôi vội thu chân lên
tận bàn khóc, cái móng lợn của con mụ nha đầu mạnh mẽ quá làm chân tôi
đau điếng.

Cục trưởng Lý dừng bài báo cáo, nhìn tôi đáng thương
một cách áy náy, sự chú ý của quần chúng dần chuyển sang phía tôi. Cục
trưởng Lý mặt nghệt ra bắt đầy vỗ tay đôm đốp, toàn bộ hội trường đồng
loạt vỗ tay, tiếng vang như sấm rền nổi lên.

Ngày hôm nay, tôi
không còn một cơ hội nào lên bục phát biểu, bản báo cáo đầu tiên của
Trương Tiểu Cường đáng thương vậy là kết thúc một cách quấy quá như
vậy.

Một tối sau đó ba ngày, cục cảnh sát tổ chức tiệc
chúc mừng chiến công của tôi, Cục trưởng Lý đích thân gọi điện đến công
ty tôi thông báo, từ sau khi tôi tham gia hội nghị báo cáo thành tích,
thái độ của mọi người với tôi khác hẳn. Giám đốc Giang hàng ngày làm
mình làm mẩy với tôi giờ cũng cười tít mắt vui vẻ nói chuyện.

Thật ra tôi không muốn đến bữa tiệc chúc mừng, ăn uống cùng với cảnh sát làm tôi thấy áp lực lớn. Mà lại còn nhìn thấy cái mặt đáng ghét của Lưu
Dĩnh, đó là một việc làm tôi thấy rất khó nuốt trôi. Tuy vậy, suy xét
đến một bữa tiệc thịnh soạn nên tôi vẫn cứ đi.

Nơi tổ chức tiệc
là một nhà hàng to nhất sang trọng nhất thành phố, chỗ này người dân thị trấn tôi chưa bao giờ được đặt chân tới, tuy tiền chúng tôi kiếm được
là do lừa được, ăn cắp được, cướp giật được nhưng đó cũng là tiền mồ hôi nước mắt của chính chúng tôi, tiền do lao động có được thì ăn ở đây sẽ
thấy xót lắm. Tôi cũng đã từng nằm mơ một chuyện tuyệt vời, đó là một
ngày nào đó được đến nhà hàng này đánh chén bằng tiền mồ hôi nước mắt
của người khác! Giấc mộng ấy cuối cùng cũng thành hiện thực.

Bữa
tiệc chúc mừng chiến công là năm mâm, tôi không biết có phải họ thật sự
muốn tổ chức tiệc cho tôi hay nhân cơ hội của tôi để làm một bữa đánh
chén. Tuy vậy, tôi cũng chẳng quan tâm làm gì, công việc của tôi chỉ là
đến đây ăn thôi.

Món ăn rất thịnh soạn, không hổ danh là nhà hàng tiếng tăm, Cục trưởng Lý chăm sóc tôi rất tận tình, liên tục giới thiệu với tôi về những món ăn mới, thật ra những món này tôi đã nhìn thấy
nhưng chưa được ăn bao giờ, thường thường chúng tôi nấu cám cho lợn ăn
vẫn phải cho thêm vài loại thức ăn gia súc khác nếu không chúng sẽ không chịu ăn, tuy thế những người cùng bàn với tôi tố chất đều tương đối
tốt, họ chẳng khảnh ăn chút nào.

Cái bàn tôi ngồi cũng
tương đối khác koại, tôi chui vào cái nơi không phải tổ của mình. Họ coi người khách đặc biệt như tôi là kẻ không cùng phe cánh, tôi bắt đầu kể
cho họ nghe về cuộc sống của mình. Tôi kể vô cùng hấp dẫn vì thế họ
thường dừng lại đôi chút để phá lên cười. Lúc tôi kể đến chuyện ở thị
trấn tôi có gia đình cả nhà chỉ có duy nhất một cái quần bông, quần đó
còn những người khác thì chen chúc trong chăn để giữ ấm, tất cả bọn họ
không dừng được đều phá lên cười, tôi cũng cười góp vui cùng họ, cười
đến nỗi chảy cả nước mắt, có lẽ mù tạt trên bàn xộc vào mũi ghê gớm
quá!

Quan sát cuộc sống của người khác giống như xem đấu bò tót ở đấu trường vậy. Chúng ta ngồi trên khán đài ồn ào xem từng trận đấu rất thuyết phục lòng người, nhưng nếu không hiểu nỗi đau của con bò khi
mang trên mình những mũi giáo sắc, thì những gì mà chúng ta có thể làm
được chỉ là những tiếng reo hò cổ vũ mà thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.