Dư âm của lễ giáng sinh còn chưa qua, ngay bên cạnh hình ông già Noel râu tóc trắng tinh đã được dán thêm chữ chúc mừng năm mới, đợt lễ cũ
chưa qua lễ mới đã đến. Quy mô chúc mừng lần này có vẻ còn lớn hơn lần
trước nhiều, từ việc đôn đốc ngày lễ không chính thức chuyển sang đôn
đốc ngày lễ chính thức. Khoa nào cũng tổ chức hoạt động trong ngày này,
mặc dù hầu hết là na ná nhau, không phải là liên hoan thì là ăn uống,
nhưng cũng thu hút được sự chú ý của toàn bộ tân sinh viên.
“Nghe nói Hiệu trưởng cũng sẽ tham gia buổi liên hoan”. Giọng Tề Vũ khẳng định.
“Bao nhiêu khoa như thế, làm sao hiệu trưởng tham dự hết được?” Hà Bố lập tức tỏ ý hoài nghi.
“Lãnh đạo trường thì phân theo chuyên ngành để tham dự, người nào
thuộc chuyên ngành nào thì tới khoa đó tham dự. Bọn mình ở khoa văn,
chắc là sẽ có Ban thư ký đoàn trường và các ban ngành liên quan tới đoàn đến tham dự”. Quyển Nhĩ công bố với các bạn những thông tin nghe được
từ Hội sinh viên.”>
“Khoa Văn thì làm sao? Trường đại học tổng hợp hạng nhất này, thiếu
khoa bọn mình thì liệu có ra thể thống gì không?” Sở Phi Bình nói xen
vào.
Tôn Mộc Nam vừa đẩy vừa nói, “Thiếu hiệu trưởng thì các cậu không liên hoan nữa chắc?”
“Ai đến mình cũng thấy ngại, lại phải vỗ tay, chán chết đi được.” Cuối cùng La Tư Dịch cũng tham gia một câu.
“Nếu được nghe Bá Vương Biệt Cơ ở hội trường, có Ca Ca[1] tham dự,
thì cho dù có phải vỗ tới gẫy tay mình cũng cam lòng”. Tề Vũ đột nhiên
có suy nghĩ kỳ quái.
“Mình thấy cậu đâu có hâm mộ anh ấy đến mức ấy, các bài hát của anh
ấy cậu còn biết ít hơn mình.” Hà Bố lập tức lên tiếng phá đám.
Nhưng đấy là sự thật, Tề Vũ chẳng thực sự hâm mộ ngôi sao nào, lúc
nào cũng ngẫu hứng kiểu ba phải như thế. Đối với Trương Quốc Vinh, cũng
chỉ mới nhắc đến được hai lần, CD mua không ít, nhưng bật bài nào lên cô ấy cũng không biết tên bài hát là gì. Đối với người khác, sự hâm mộ của cô ấy không đủ tận tâm.
“Mình đâu có tôn sùng anh ấy như thần tượng, cũng chẳng hâm mộ anh ấy, anh ấy biết là được rồi, cần gì mình phải biết nữa”.
“Không hâm mộ sao cậu lại muốn gặp? Lại còn muốn được cùng anh ấy đón năm mới?”
“Nghe anh ấy hát, cũng giống như lúc nào cũng được nghe anh ấy nói,
mong muốn được gặp anh ấy, thì cũng giống như mong muốn được gặp mặt
người bạn thân mà thôi. Nếu mình tham gia buổi biểu diễn của anh ấy, cho dù tất cả mọi người có điên cuồng hát theo anh ấy, thì cùng lắm mình
cũng chỉ đứng đó vẫy tay cổ vũ. Mình thật sự không hâm mộ, chỉ là muốn
gặp anh ấy thôi, muốn cảm nhận xem có đúng là người mà mình đã quen từ
lâu đấy không.” Tề Vũ phủ nhận là cô ấy hâm mộ, nhưng qua cách nói của
cô ấy thì ai cũng nhận ra một thứ tình cảm trẻ con, lan tỏa nhẹ nhàng
chứ không gay gắt, đó chính là kiểu thể hiện rõ ràng nhất.
“Phục rồi, cậu đúng là vinh nhục được mất chẳng bận lòng, sống chết có nhau.” Hà Bố lại dài giọng trêu.
Tề Vũ một tay chống nạnh, một tay đưa ra búng vào mặt Hà Bố, “Cậu nói gì thì nói, mình với Ca Ca không tầm thường như cậu.” Cô ấy cố tỏ vẻ
đanh đá, lại thêm chút ngây ngô dễ thương, khiến mấy người còn lại cười
bò cả ra.
Dưới sự can thiệp của Tôn Mộc Nam, cuộc tranh luận đã được xoay trở
về những nội dung liên quan đến buổi liên hoan. Những tiết mục biểu diễn trong buổi liên hoan không cần quá công phu nên họ định hát hợp ca, chỉ cần bố trí ai giọng cao ai giọng thấp thì việc luyện tập sẽ đơn giản
hơn.
“Mình cũng không biết có bị giao nhiệm vụ gì không nên cứ luyện tập
với các cậu trước đã, nếu không thể lên biểu diễn thì đừng trách mình
đấy!” Quyển Nhĩ thấy đã có kết quả sắp xếp, vội vàng lên tiếng nói
trước.
Lúc đó Sở Phi Bình đứng bên cạnh Quyển Nhĩ, nhân lúc mọi người đang
sôi nổi bàn luận về vị trí đứng và phục trang, cô hỏi nhỏ Quyển Nhĩ,
“Khai mau, có phải định đi hẹn hò với anh Cao không, cho nên định xin
rút trước?”.
Quyển Nhĩ vội vàng lắc đầu. Chẳng trách được Sở Phi Bình đã có suy
nghĩ đó, vì mấy ngày nay tần suất gặp gỡ giữa cô và Cao Mạc khá cao. Đến muộn, lỡ mất buổi đi xem phim vô duyên đó cũng không hề ảnh hưởng xấu
tới mối quan hệ vốn có của hai người, cô tới tìm anh, lần nào anh cũng
ra gặp. Nhưng mấy lần Quyển Nhĩ định thảo luận với anh vấn đề liên quan
đến tính vô tâm của mình, anh đều không chịu phối hợp, những lúc họ ở
bên nhau thường là cùng đi ăn cơm, hoặc là thảo luận những vấn đề liên quan tới việc học tập.
Quyển Nhĩ bức bối, hét toáng lên, “Em biết, cho dù em có nói thế nào, có giải thích thế nào, thì cũng không thể làm anh thay đổi những nhận
định của anh. Từ nhỏ đã thế, em theo anh đi chơi bị vấp ngã em chỉ khóc
có một lần, anh đã phán em ẻo lả, tiểu thư, không cho em đi chơi cùng
nữa. Sau đó cho dù em có cố gắng tỏ ra dũng cảm, kiên cường thế nào, anh cũng vẫn quy cho em là tiểu thư”.
“Cũng chẳng phải lần đầu tiên anh nói em vô tâm, theo anh em phải làm thế nào thì mới được gọi là chuyên tâm đây? Lẽ nào trước khi làm việc
gì, đều phải khua chiêng gõ trống tuyên truyền, để cho tất cả mọi người
cùng biết mục tiêu mà tôi nhắm tới là gì, sau đó phải làm ra vẻ đang nỗ
lực phấn đấu hay sao? Học thì phải học tới mức quên ăn quên ngủ, học tới rụng cả tóc, bạc cả đầu ra mới được sao? Còn đối với người khác, trước
khi kết bạn với ai, phải tỏ ra nịnh nọt, sau đó dính lấy người ta không
rời. Nói gì, làm gì em cũng phải phản ứng dữ dội, thể hiện bằng vẻ mặt
đau khổ, như thế mới được phải không?”
Cô đã cố gắng để học, mỗi ngày chỉ dám ngủ bốn tiếng, hôm nào cũng
mang đôi mắt thâm sì như gấu trúc lên lớp. Cô không phải là không đau
khổ, chỉ là vì anh nên mới nghiêm túc chịu đựng như thế, nhưng anh lại
một mực phủ nhận hết, cứ đóng đinh khái niệm về tính cách đó cho cô.
Lúc đó Cao Mạc đã im lặng trầm ngâm một lúc lâu mới nói, “Quyển Nhĩ, thì ra em đã ấm ức như thế”.
Quyển Nhĩ nói được ra xong cảm thấy rất dễ chịu, coi như chưa từng có chuyện gì, “Đúng thế, em rất oan uổng”.
Đúng là cô ấy có chút oan thật, cô không ngờ chính lần la hét ầm ĩ đó của cô, đã khiến Cao Mạc hạ quyết tâm đi du học, ra nước ngoài lấy
bằng. Thậm chí tốc độ nhanh tới mức cô không kịp níu kéo, không kịp thể
hiện nỗi buồn.
Quyển Nhĩ nhìn vẻ mặt không tin của Sở Phi Bình, tiếp tục nói, “Mình
đúng là sợ Hội sinh viên sẽ phân việc, bọn mình còn chuẩn bị tết Nguyên
tiêu, hội bên đó đã lên kế hoạch chúc Tết tập thể rồi. Đến lúc đó thì
mình đã về nhà từ lâu, vì thế giờ mới cố gắng tập trung vào công việc
trong hai ngày.” Vì lý do này mà cô có thật sự muốn tìm một ai đó để
cùng đón Tết cũng đành phải hoãn lại, đối phó xong với tên Đinh Mùi lặc
thân một cái đã biến thành cấp trên của cô xong, mới thực sự có thể yên
tâm mà sống. Hơn nữa cô cũng chẳng dám nghĩ tới chuyện hẹn hò hay đại
loại như thế, cô phát hiện ra cứ gặp nhau qua lại bình thường thì rất
thuận lợi, nhưng càng làm nghiêm trọng lên thì kết quả càng thê thảm.
Quả thật, vào ngày Ba mươi mốt, sau khi Quyển Nhĩ ra khỏi phòng từ
sáng sớm thì không còn cơ hội được thả về chung vui với chị em trong
phòng nữa. Nói cô bận rộn thì cũng không phải. Chỉ là cô xui xẻo, bị giữ lại Hội sinh viên để trực ban, từ sáng đến tối không có người nào tới
thay ca cho cô. Đến trưa, cô đói quá, đang định ra ngoài ăn cơm, thì
trên trường gọi điện tới. Cô ghi chép lại công việc rồi căn cứ vào danh
sách liên lạc của Hội sinh viên, thông báo cho những người liên quan.
Sau khi xong việc, mới phát hiện ra đã gần một giờ trưa, lúc gọi điện
thoại, vô tình đã uống rất nhiều nước nên giờ cũng không thấy đói nữa,
Quyển Nhĩ nghĩ, chắc ở căng tin cũng chẳng còn gì để ăn, thà cứ kiên trì ở đây đợi người tới thay ca, rồi sẽ đi gọi món gì đó, ăn cho thỏa
thích.
Cứ như thế cô kiên trì chờ đợi, viết viết vẽ vẽ, nhâṇ và gọi điện
thoại, không biết trời đã tối. Quyển Nhĩ ôm bụng ngồi đó, đang đúng lúc
đói phát điên lên thì có người gọi cô, “Lục Quyển Nhĩ ở đây làm gì?”.
Quyển Nhĩ ngẩng đầu thì nhìn thấy Đinh Mùi. “Em đang trực ban.” Nói
xong cảm thấy không tin tưởng lắm, liền dùng giọng hết sức kỳ vọng hỏi,
“Anh đến thay em phải không?”.
“Trực ban gì, thay ca gì, ai bảo em ở đây?”
Lục Quyển Nhĩ ngẩn người ra, “Em không quen lắm, dù sao cũng là người trong hội, em đã từng gặp ở đây rồi”.
“Không quen mà em lại nghe người ta sai bảo?” Đinh Mùi thật sự tức giận.
“Cậu ta hỏi em có thể trực ban một lúc không, lúc đó em cũng đang làm báo tường, vì thế mới đồng ý. Không ngờ phải trực cả một ngày.”
“Một ngày?” Đinh Mùi thả túi đồ trên tay xuống, “Một mình em thật thà ở lại đây cả ngày?” Anh nhìn Quyển Nhĩ gật gù, rồi như không nhịn được
nữa, “Em có vấn đề thật rồi!”.
“Anh quát gì em, chẳng phải chính anh cứ nhất định bắt em làm xong
trong ngày hôm nay, nếu không sao em lại đến đây để rồi bị giữ lại? Em
còn chưa trách anh, anh lại còn quát em.” Quyển Nhĩ nhìn đồng hồ rồi mặc áo khóa vào, hơn tám giờ tối rồi, không biết sủi cảo đã nặn xong hết
chưa, cô đói tới mức nhìn cái gì cũng thấy xanh lè hết rồi. Đinh Mùi có
phải đến thay ca hay không cô không quan tâm, cứ có người tới thì cô có thể đi.
“Anh muốn quát em sao? Chẳng phải đều là do kẻ thật thà hơn cả trẻ
con như em làm anh tức chết hay sao? Sau này ngoài những việc anh giao
cho em ra, người khác bảo em làm gì, em không phải nghe, thắt mắc thì
bảo họ gặp anh. Người hôm nay là ai, sau này em chỉ cho anh, không thể
bỏ qua thế này được.”
“Không bỏ qua, thì anh còn định làm gì? Cũng nhốt người ta lại bỏ đói một ngày chắc?” Giờ Quyển Nhĩ mới biết Đinh Mùi có ý tốt muốn bênh cô.
“Không bắt nhịn đói một ngày, cũng không thể để thằng ấy thoát dễ
dàng thế!” Đinh Mùi thu lại cơn thịnh nộ, “Đi thôi, anh mời em đi ăn”.
“Không đi, em phải về khoa, tối này bọn em ăn sủi cảo tự làm”.
“Toàn bộ tân sinh viên trong trường đều làm sủi cào, tập trung h ở
nhà ăn, dở sống dở chín như thế em cũng không dám ăn?” Đinh Mùi tiếp tục khuyên cô, “Đi thôi, đi ăn trước với anh, đợi nồi sủi cảo của khoa em
hấp xong cũng phải tới nửa đêm”.
“Sao tự nhiên anh lại tốt bụng thế?”.
“Anh đã xấu với em lúc nào, em thử đi hỏi khắp nơi xem, ban ta cho
tới hôm nay cũng được coi là có số có má, sao có thể chịu tiếng xấu là
lén lút bỏ đói em đây? Chỉ là muốn cho ăn uống no say, rồi mới thả về
thôi.”
“Thấy chưa, lộ rồi nhé, định ở chỗ em mất bò mới lo làm chuồng đấy à, đừng bảo em đi tuyên truyền cho anh nhé.”
Hai người nói nói cười cười ra khỏi cổng trường, Đinh Mùi giơ tay ra, vẫy một chiếc xe. Quyển Nhĩ không phản đối, đưa cô đi đâu cô sẽ đi đấy, chỉ cần cho cô ăn cơm là được.
Đinh Mùi đưa cô tới một cửa hàng Kentucky, trước đây Quyển Nhĩ chưa
từng ăn thứ này bao giờ. Khi còn ở nhà, rất ít có cơ hội ra ngoài ăn
cơm. Cho dù có đi thì cũng cùng đi với ba mẹ tới nhà hàng kiểu Trung
Quốc, ba mẹ cô không thích thức ăn nhanh kiểu tây, lúc nào cũng nói là
không có chất, ăn vào chỉ béo thêm.
Tối hôm đó, Quyển Nhĩ ăn hết hai chiếc Hamburger, uống hết một cốc
Coca Cola to, thêm một cốc kem tươi, hình như còn cả khoai tây chiên
nữa. Đầu tiên Đinh Mùi lo cô ăn không đủ no, sau lại sợ cô ăn nhiều quá, vỡ bụng mất.
“Chỗ này đã trả tiền rồi phải không? Không ăn thì thật lãng phí.” Quyển Nhĩ vừa ăn vừa tìm lý do cho mình.
“Đây là suất ăn dành cho hai người, hai người đấy.” Đinh Mùi nhấn
mạnh mấy chữ cuối cùng, thấy Quyển Nhĩ vẫn không có phản ứng gì, đành
đứng dậy đi mua thêm.
Sau này mỗi khi nhớ tới buổi tối ngày hôm đó, cảm giác thật tuyệt
vời. Bởi vì cô của khi đó thật dễ đáp ứng, hai chiếc Hamburger, một ly
kem tươi với quả dâu là có thể khiến cô thỏa mãn, khiến cô hạnh phúc.
Hình bóng của thời khắc đó chính là tuổi thanh xuân thuần khiết nhất.
Kỳ nghỉ tết Nguyên tiêu đã đến thời khắc của những chùm pháo hoa cuối cùng, sau thời khắc rực rỡ vui vẻ là những đêm dài chinh chiến chuẩn bị cho kỳ thi và những nét bút tốc ký trong phòng thi”>
Quyển Nhĩ không biết có phải do di chứng của giai đoạn ôn thi tốt
nghiệp trung học hay không, sau khi don dẹp với các bạn xong, ngồi trước bàn học, không đọc nổi mấy chữ đã díp mắt buồn ngủ. Cô luôn là người
đầu tiên bị đuổi đi ngủ, bởi vì cô cứ ở đó mà cổ cựa cựa quậy quậy, thì
sẽ bị phê phán là làm rệu rã tinh thần tập thể. Vì thế sau này cô quyết
định dậy sớm để học, và hoàn toàn từ bỏ ý định học thuộc làu làu tất cả
mọi thứ. Lúc thi, cô không cảm thấy đơn giản, nhưng cũng không gặp phải
câu hỏi nào không thể đưa ra đáp án. Không quan tâm là có đúng hay
không, cô viết vào đó đáp án mình có thể nghĩ ra, trả lời đầy đủ tất cả
các câu hỏi, vì vậy mỗi lần ra khỏi phòng thi đều vui vẻ khác thường.
Cô có thể không vui vẻ sao? Sắp được về nhà rồi mà. Phòng cô nhân lúc học không nổi nữa, ai cũng tranh thủ chuẩn bị xong hành lý, chỉ còn đợi người phụ trách hạ lệnh, là tản đi khắp nơi ngay.
Cao Mạc tới tìm đúng vào tối hôm cô thi xong môn cuối cùng. Phải đến
nửa tháng rồi không gặp lại anh, nhìn anh có vẻ gầy hơn, nụ cười nhè
nhẹ, thanh thản như sắp đắc đạo thành tiên.
“Mua được vé chưa?” Cao Mạc hỏi cô. “À, vừa phát xong. Anh ngồi ở khoảng nào?” Vé tàu là do nhà trường đặt, trước khi đặt vé, hai người đã thống nhất
với nhau, báo về cùng một ngày, cùng một chuyến tàu, việc điều chỉnh để
được ngồi cùng nhau chắc cũng không quá khó.
“Đúng rồi, anh thích ăn mỳ ăn liền hiệu nào, buổi tối em đi mua.” Mấy người ở tın̉ h khác trong phòng đã hẹn nhau tối nay đi siêu thị, mua
quà cho người nhà, ngoài ra còn mua ít đồ ăn vặt để ăn trên đường nữa.
“Ở trường anh còn chút việc nên chắc không về cùng em được.” Cao Mạc vừa nói xong thì thấy Lục Quyển Nhĩ nhướn cao đôi lông mày, nụ cười vừa nở trên khóe môi đã từ từ tắt ngấm.
“Vậy phải mấy ngày?” Nghỉ đông cũng chỉ có ba mươi mấy ngày, năm nay
Tết lại vào cuối tháng Một, nếu bây giờ không về, sau này việc mua vé
chắc chắn sẽ rất khó khăn.
“Còn phải xem việc có thuận lợi hay không.”
“Vậy chắc giờ thay đổi thì không kịp, đành trả vé rồi mua sau nhé?”
Với việc mua vé tàu, gần đây Quyển Nhĩ vừa được cao chỉ giáo, vì thế nói rất ra dáng.
“Đúng thế, vì vậy em hãy về trước đi. Mọi người ở nhà đang đợi đấy,
xong việc anh sẽ về, mua vé cho một người chắc cũng dễ dàng hơn.”
Quyển Nhĩ tin ngay, thế là chuẩn bị một túi đặc sản to và rất nhiều sách dành đọc trong kỳ nghỉ, chen lấn lên tàu về nhà.
Nhưng Cao Mạc đã không giữ lời hứa. Tết anh không về, đến Rằm anh vẫn chưa về, cho tới khi Quyển Nhĩ đăng ký vé tàu quay lại trường vẫn không thấy tin tức gì của anh.
Quyển Nhĩ cũng ngầm đoán là có chuyện, bởi vì cùng với số lần cô hỏi
về Cao Mạc ngày càng tăng, cô phát hiện ra không chỉ là chú Cao, bố Cao
Mạc hay là di Trì, mẹ Cao Mạc, mà thậm chí cả ba mẹ cô, đều có thái độ
rất không tự nhiên. Họ thường xuyên lén lút thảo luận vấn đề gì đó, lần
nào cũng nghe thấy giọng của họ càng lúc càng to, nhưng chỉ cần cô đi
qua, là họ lập tức tỏ vẻ như đang nói chuyện phiếm.
Sau vài lần như thế, Quyển Nhĩ quyết định không sán vào tìm hiểu nữa. Cô gọi điện cho La Tư Dịch nói, “Không biết tại sao mọi người lại tỏ vẻ thần bí, không phải là việc liên quan tới Cao Mạc thì là gì, ai gần gũi anh ấy hơn mình, nắm bắt tin tức nhanh hơn mình chứ! Có nói với mình,
mình cũng không thèm nghe.” Trong lòng cô thầm nghĩ, đợi sau khi mình
quay về trường, mọi chuyện sẽ rõ hết thôi.
Vì thế khi cô chuẩn bị đi, mẹ mấy lần định nói gì đó vói cô, nhưng
đều bị cô lấy cớ là sắp xếp đồ đạc lảng tránh. Cuối cùng mẹ chỉ có thể
xoa xoa đầu cô nói, “Bọn trẻ các con, đứa nào cũng khiến người lớn phiền lòng”.
Cho tới khi Quyển Nhĩ hiểu ra mẹ muốn ám chỉ điều gì, thì đã quá muộn rồi. Đúng thế, quá muộn rồi. Cao Mạc đã ở một nơi nào đó mà cô không hề biết bên kia đại dương.
“Lục Quyển Nhĩ, muốn khóc cứ khóc đi, khóc xong thì hãy quên hết mọi
chuyện, quên cả con người đó đi, đừng nghĩ gì nữa.” La Tư Dịch đứng rất
lâu cạnh Quyển Nhĩ trong gió lạnh buốt, thấy bạn cứ ngẩn người đứng đó,
chỉ sợ cô ấy nghĩ nhiều sinh bệnh.
“Mình có nên khóc không? Anh ấy ra nước ngoài du học, là việc tốt, tại sao mình phải khóc?”
“Vậy bộ dạng đáng thương hơn khóc của cậu lúc này từ đâu mà ra?
Đứng lặng ở đó cả tiếng đồng hồ rồi, lẽ nào lại vı̀ quá vui? La Tư
Dịch suy nghĩ một lúc, quyết định bệnh nặng cần thuốc mạnh, “Hình như
anh ta không đi một mình, nghe nói Diêu Sênh cũng đi Stanford”.
Chuyện này La Tư Dịch cũng chỉ đoán vậy thôi. Kỳ nghỉ vừa rồi Sách
Lang không thể về nhà ăn Tết nên đã gọi điện cho cô mấy lần, trong đó có nhắc đến Diêu Sênh, nói một cô gái xinh đẹp như thế lại quyết tâm theo
đuổi người ta ra nước ngoài luôn.
Đương nhiên ý mà anh muốn nói là La Tư Dịch hắt hủi người đứng ngay
trước mặt, tới khi anh ra nước ngoài rồi mới hối hận, muốn đi theo cũng
không dễ dàng gì.
Quyển Nhĩ ngẩng phắt đầu lên, “Anh ấy đi với ai, cũng không nên ra đi mà không từ biệt chứ! Bọn mình thân thiết như vậy, thế mà một cuộc diện thoại anh ấy cũng không gọi cho mình. Chuyện lớn như thế, mà không hề
hé răng với mình nửa lời, không hề…”. Quyển Nhĩ đau lòng tới mức lặp
đi lặp lại mấy câu đó, cô không có lý do gì để trách cứ anh, chỉ có thể
trách anh đi mà không từ biệt.
Về điểm này thì cô đã trách nhầm Cao Mạc. Anh đã sớm nói dự định của
mình cho người nhà biết, còn đích thân gọi điện về cho chú Lục. Đi thì
đi, nhưng việc gì cần bàn giao thì phải bàn giao rõ ràng, không có thời
gian về gặp mặt nói, mặc dù qua điện thoại cũng khó mở lời, nhưng anh
vẫn phải nói.
“Lần trước chú có hỏi cháu, những kế hoạch của cháu, nếu Quyển Nhĩ
không đồng ý thì làm thế nào? Cháu nói sẽ lắng nghe nguyện vọng của em
ấy. Nhưng thực ra lúc ấy cháu nghĩ, ở bên cạnh cháu, sao cô ấy lại không đồng ý được?”
“Nó nói không đồng ý sao?” Ông Lục Đĩnh rất hiểu con gái mình, nếu cô có điều gì đó không vui với Cao Mạc, về nhà chắc chắn đã thể hiện ra
rồi.
“Cháu chưa nói với cô ấy, nhưng cháu cảm giác…”
“Nếu cảm giác có tác dụng như thế, thì ai còn cần bác sỹ nữa, tự mình cũng có thể chuẩn đoán, tự mình cũng có thể chữa bệnh rồi!” Đầu tiên ông thương yêu Cao
Mạc như con cháu trong nhà, sau này lại coi như con rể, bây giờ việc
này đột nhiên không thành, nên ông chưa chấp nhận ngay được.
“Chú Lục, sớm muộn gì cháu cũng phải đi.” Cao Mạc cũng không biết nên giải thích thế nào. Lúc đầu, khi anh quyết định việc này, là do sự xúc
động nhất thời. Quyển Nhĩ ở bên anh, sẽ cảm thấy ấm ức, cứ nghĩ đến điều này, anh chỉ mong mình nhanh chóng đi thật xa, thật xa. Nói anh quá tự
cao cũng được, nói anh suy nghĩ cổ hủ cũng đành, nhưng anh không chịu
được việc mình đã hao tổn tâm sức vì Quyển Nhĩ như thế mà kết quả nhận
được lại thế này. Nhưng sau đó, khi đưa đơn lên trường, làm các thủ tục
cần thiết, những việc cỏn con đó đã khiến tâm trạng anh bình tĩnh lại.
Giờ đâu phải là lúc giận dỗi, muốn làm việc gì, cũng không nên quá tùy
tiện. Anh muốn thực hiện từng bước theo kế hoạch của mình đã vạch ra,
Quyển Nhĩ có đi cùng anh hay liệu có đứng bên con đường đó đợi anh hay
không, phải thực hiện thì mới biết được. Còn anh không phải là người có
thể chờ đợi người khác, ngoài Lục Quyển Nhĩ, anh còn có ước mơ của mình.
“Được rồi, về Quyển Nhĩ, cứ để chú nói.” Ông Lục Đĩnh gác máy.
Nhưng bốn người lớn bàn tới bàn lui, cho tới khi Quyển Nhĩ đi vẫn không biết nên nói với cô như thế nào mới khiến cô không buồn.
Tâm tư của con gái, họ có thể nhìn ra. Ba mẹ Cao Mạc thậm chí còn
kích động hơn cả ba mẹ Quyển Nhĩ, trong lòng họ đều biết, thông gia tốt
thế này, chỉ sợ kết không thành.
Vì thế việc Cao Mạc ra đi không lời từ biệt, trách nhiệm chủ yếu
thuộc về bốn người lớn trong nhà không thể mở lời, chứ không phải ý của
anh.
Tối hôm đó khi gọi điện về nhà,Quyển Nhĩ đã được biết tường tận sự
việc. Đến lý do này cũng không thể trách, Quyển Nhĩ cảm thấy mất phương
hướng, không biết nên làm thế nào. Không thể trách anh đột nhiên bỏ đi,
không thể trách ba mẹ không nhẫn tâm nói với cô, vậy thì phải trách ai?
Chỉ có thể trách chính mình. Trách mình đã làm hỏng mọi chuyện. Trách
mình đã khiến một Cao Mạc tốt như thế, vì giận mà bỏ đi. Đúng thế, đúng
là bị cô làm cho tức giận mà bỏ đi. Nếu không, anh muốn làm gì, cũng
không bao giờ có chuyện cô là người biết cuối cùng. Nếu không, bằng mọi
giá anh cũng sẽ để lại lời nhắn, không bỏ đi đột ngột, quả quyết như
thế.