Quy Tắc Bẫy Tập Thể

Chương 52



Ta ở trong nhà Bối Quả Quả lải nhải , cuối cùng làm cho cậu ấy đưa mình ra ngoài , làm cho ta dê nhập miệng hổ , về nhà An công tử thừa nhận sai lầm, cậu ấy nói hành vi của ta ảnh hưởng nghiêm trọng đến khí chất văn nhân , cảm hứng sáng tác của cậu ấy.

Ta từ một kẻ đáng thương bị từ bỏ hơn nữa bị đuổi giết biến hóa nhanh chóng thành sát thủ văn học , việc bị chụp mũ như vậy làm cho ta thổn thức không thôi, cái trình độ của Bối Quả Quả kia mà còn đòi làm văn nhân cơ đấy , luận văn tốt nghiệp cũng chỉ đủ đạt tiêu chuẩn , bình thường viết văn thì viết rối tinh rối mù mà còn đòi làm tác giả .

An công tử đã xuất viện , ta vụng trộm về nhà, ghé vào khe cửa dùng sức nhòm vào trong , An công tử ngồi trên sô pha, bên chân là Ngân Phiếu nịnh nọt , hình ảnh một người một chó rất là hài hòa, trong tay anh ấy nắm điều khiển từ xa, thỉnh thoảng đổi kênh tivi .

Ta không dám đi vào, ngồi xổm ở cửa đã lâu, cuối cùng cắn chặt răng đi luôn , biết anh ấy không có việc gì ta an tâm. Con người của ta chính là thích xúc động, có đôi khi nói mấy câu có thể giải quyết vấn đề, ta lại cứ nháo lớn , ta biết đây là tật xấu của mình , nhưng sửa mãi không xong.

Anh ấy không phải không tốt, chính là quá cường thế , ta cuối cùng vẫn là sợ anh ấy . Ta bỗng cảm thấy, ta cùng An công tử tựa hồ cũng không quá thích hợp, anh ấy thích ta cái gì cơ chứ ? Cái lão chủ nhiệm lớp thường xuyên loạn thu phí kia đã từng nói với ta, ưu điểm lớn nhất chính là có tự mình hiểu lấy. Ta giống như một chiếc xe bò , mà An công tử hiển nhiên là một chiếc xe BMW , cấp bậc kém nhiều như vậy, dùng cái chìa khóa nào để mở được cả hai đây ?

Mấy ngày nay anh ấy không tới tìm ta, có lẽ chính là đã nghĩ thông suốt rồi!

Ta cắn răng cắn răng lại cắn răng, chó của ta còn ở bên trong đó ! Ta thật muốn vọt vào đem chó cùng nhau mang đi a! Bất quá ta cảm thấy, Ngân Phiếu đã có vú em mới , sẽ không chịu nhận ta nữa .

Ta yên lặng xoay người, trong giây phút nghe được cửa phòng mở , ta nhanh chóng núp vào , phía sau , An công tử hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh một lát, rồi lại đóng cửa lại .

Suýt nữa ta liền nhịn không được mà tiến lên, ta thật muốn lắc lư bờ vai của anh ấy cầu anh ấy đừng đem phòng của ta biến thành toilet nam , nhưng là chút tôn nghiêm của ta lúc này lại bị phóng đại ! Cho nên ta đi , mua chiếc vé xe lửa xuống phía Nam !

Có người bạn hoc cùng cấp 2 giờ đang học ở Tứ Xuyên , bảo ta đến chơi thật nhiều lần , cô ấy bao ăn bao ở , cho nên lúc này ta liền lựa chọn đi tìm nơi nương tựa chỗ cô ấy , thuận tiện nhìn xem non sông tươi đẹp của tổ quốc .

Trên xe lửa đi Thành Đô , ta gọi điện thoại cho cô ấy , báo cho cô ấy biết cái tin vui vẻ này, “Con nhóc! Chị đây đang tới Thành Đô xem cậu , cậu nhớ đến nhà ga đón tiếp tôi nha!”

“Tô Nhuận? Cậu còn sống ư ? ! Thật tốt!”

Ta nhíu mi, nói cái gì vậy , bất quá ta lười so đo .

“Trăm ngàn nhớ tới đón tôi a!”

“Đợi lát nữa! Cậu tới Thành Đô ư ? Tôi hiện ở Thượng Hải a!”

“Cậu đi Thượng Hải làm gì? Không phải cậu học ở Thành Đô sao ?”

“Bà chị , tôi đã tốt nghiệp một năm rồi ! Tôi là bạn học của cậu , cậu tốt nghiệp thì tôi cũng tốt nghiệp a!”

Ta không nói gì hỏi trời cao , trò đùa thật đáng xấu hổ , nhưng vẫn phải nói xạo một câu, “Lấy thành tích học tập của cậu , lưu ban cũng không phải không có khả năng mà .”

Làm sao bây giờ, ta hiện tại là đang ngồi trên xe lửa rồi , cắn răng một cái dậm chân một cái , ta tự mình đi chơi vậy , vé cũng đã mua rồi !

Đến Tứ Xuyên ta chỉ muốn đi một chỗ, đó là núi Nga Mi , trước đây bị di chứng của phim ảnh , ta luôn cảm thấy nơi này chính là một địa phương chuyên sinh ra yêu tinh , tiểu mỹ nhân , nói không chừng lại cho ta gặp gỡ hồ yêu ngàn năm , sau đó tới tìm ta báo ân !

Mùa này người đến du lịch vẫn rất nhiều , phần lớn đều là đi cùng đoàn, khách lẻ như ta đây thì không có mấy . Bởi vì nguyên nhân tiền bạc nên ta cự tuyệt tham gia đoàn, đồng thời cũng bởi vì nhìn thấy không ít hướng dẫn du lịch dởm nên không muốn bị lừa .

Mùa thu trên núi đã lạnh rất nhiều, thời điểm đến ta mặc quần áo có vẻ mỏng manh , lúc này là hoành hôn nên đã muốn cảm giác được rét lạnh, nhưng vì thật vất vả đi lên một chuyến, ta vẫn quyết định đi tiếp .

Dọc đường , đi một chút ngừng một chút , chụp một ít ảnh , ta không mang theo máy chụp ảnh nên đành phải giơ di động mà chụp.

Ta đứng trên sườn núi , tầm mắt một mảnh trống trải , mở ra đôi tay nhắm mắt lại hưởng thụ bầu không khí thanh tân, không khỏi xuất khẩu thành thơ, “A! Lúc trước là anh muốn chia tay , chia tay thì chia tay , hiện tại lại muốn dùng tình yêu chân thật dỗ tôi trở về, tình yêu không phải thứ anh muốn bán là có thể bán, muốn mua là có thể mua , để tôi rời bỏ , để tôi hiểu được, buông tha cho tình yêu bla..bla..bla …”

“Khẹc khẹc khẹc…” Đột nhiên một trận xôn xao, ta còn không kịp hiểu được đây là cái thanh âm gì thì một cái bóng đen liền nhảy tới trên đầu ta .

“A!” Ta đụng đến một cái lông xù gì đó, nhịn không được liền thét lên bén nhọn .

Có lẽ là tiếng thét của ta chói tai rung động , lại có lẽ là bóng đen kia lương tâm thức dậy , tóm lại là sau một lát, bóng đen từ trên đầu ta nhảy xuống , ta mới nhìn rõ hóa ra là mấy con khỉ! Chúng nó cầm trong tay là ba lô của ta !

“Ngộ Không trả lại đây !” Ta bước vài bước về phía trước , muốn đoạt lại đồ của mình .

Mấy con khỉ lập tức giải tán, chúng nó phi lên phi xuống trong rừng cây , chỉ vài giây mà đã không thấy tăm hơi.

“Ngộ Không! Mày mà không trở lại, vi sư sẽ niệm chú vòng kim cô đó !” Ta hô khàn cả giọng , cuối cùng chỉ đổi lấy việc lũ khỉ này biến mất vô tung vô ảnh.

Ta đuổi theo hồi lâu, nhưng là dù thế nào cũng không thấy bóng dáng lũ khỉ này nữa . Vấp phải một cục đá , ta lập tức bị xoay chân , té lăn trên đất rốt cuộc không đứng lên nổi , bắt đầu ô ô khóc.

Có thể không hay ho như vậy sao, ngay cả lũ khỉ cũng đến bắt nạt ta, khu núi đồi này không có người quản lý sao, còn cướp đồ của người ta ! Ta tuy rằng sớm nghe được khỉ trên núi Nga Mi thích cướp đồ , nhưng cũng không thể tưởng được là chính mình lại gặp phải . Mà khốn nhất là , trong cái túi kia là toàn bộ gia sản của ta a!

Ta ngồi khóc một hồi lâu, phát giác sắc trời đã ám , thế mới không thể không xiêu xiêu vẹo vẹo đi xuống núi .

Trở lại cái khách sạn nhỏ , may mắn đã trả tiền thuê trong ba ngày . Bà chủ cũng khá tốt bụng , thấy ta bị xoay chân , còn tặng cho một lọ dầu để bôi .

Sáng ngày hôm sau , tìm được thôn dân địa phương , làm cho bọn họ mang ta đi tìm hang ổ của lũ khỉ , dù thế nào thì cũng phải tìm được các giấy tờ tùy thân , còn tiền thì nếu chúng nó có thể tiêu thì cho chúng nó đi .

Hang ổ là tìm được , nhưng là ngòai một ít vụn khoai tây chiên thì chả còn gì cả , càng không có túi của ta . Một ông chú vỗ vỗ bả vai của ta , “Hãy nén bi thương , đây là chuyện thường tình rồi , lần sau đến nhớ chú ý một chút vậy !”

Vô công mà về , tâm tình du ngoạn của ta hoàn toàn rơi xuống đáy cốc.

Tránh ở trong khách sạn không dám đi ra ngoài , đồ ăn vặt mang đến đã ít đến đáng thương , ta sắp rơi vào tình trạng ăn ngủ đầu đường , ta nên làm gì bây giờ? Không nên giận dỗi mà chạy đi , không nên cãi nhau với An công tử , không nên nhiều lắm, đáng tiếc lúc ấy ta cũng không biết. Ta ngồi ở trên giường càng khóc càng hung , nước mắt giống như nước náy chảy ra từ hệ thống cung cấp miễn phí , chảy rầm rầm mà không có người đau lòng.

Vài lần , ta nghĩ mượn điện thoại gọi cho đồng chí Kỷ Hoài , nhưng ta thật sự chính là cái đầu heo, ngay số điện thoại nhà mình ta cũng không nhớ được, trong đầu chỉ có một số điện thoại , đó là của An công tử , nhưng là ta không dám gọi cho anh ấy , ta sợ anh ấy thật sự chán ghét ta , cảm thấy ta phiền toái , hai chúng ta không còn cơ hội nữa .

Ngày thứ ba cùng đường , ta tính gọi cho cảnh sát , không phải cứ có khó khăn thì tìm cảnh sát sao, chuyện đưa ta về nhà như vậy không biết có thể làm hay không , tốt xấu gì thì ta cũng là người nộp thuế đầy đủ.

Rửa mặt, thay đổi bộ quần áo sạch sẽ , định đi ra cửa.

Ngay khi định mở cửa thì khóa cửa vặn vẹo xoay chuyển. Trong lòng ta run run, chẳng lẽ là bà chủ đến đuổi ta đi ?

Trong giây phút khi cánh cửa mở ra , người đứng ở mỉm cười với ta , nụ cười kia làm cho những giọt nước mắt mà ta đã lau khô lại một lần nữa phun ra , chảy hung mãnh như rong huyết . Ở trong trí nhớ của ta vẫn đều đẹp đẽ như thế , là người thiếu niên làm cho ta tùy ý chèn ép kia , ngựa tre của ta.

“Duy Cầm! Ô ô… Tôi đã biết là cậu sẽ tới tìm tôi mà …” Ta chạy lấy đà một cái nhào vào trong lòng cậu ấy , thân thể nhỏ bé nhu nhược kia của cậu ấy lui về phía sau mấy bước, miễn cưỡng ôm lấy ta.

Kỳ thật ta biết cái rắm a , nhưng là thật vất vả nhìn thấy người quen , biết rằng mình sẽ không chết ở chỗ này, trong lòng ta thật vui sướng a!

Cậu ấy nhẹ nhàng chụp vào lưng ta , “Được rồi được rồi đừng khóc , không phải tôi đến rồi sao.”

“Ô ô…May là cậu đã đến rồi… Bằng không… Tôi sẽ chết ở chỗ này … Tiền của tôi bị lũ khỉ kia cướp mất… Ô ô… Cậu cho tôi mượn chút tiền…”

“Khụ khụ!” Đột nhiên có người ra tiếng ho khan.

Lòng ta nghĩ rằng xong rồi, tên sinh viên như Đường Duy Cầm này đã nghèo còn bị bệnh, vậy thì khẳng định không có tiền cho ta mượn a!

“Các người ôm đủ chưa ! ? Không biết là chính mình ôm sai người sao? ! Hasse cậu cũng không biết quản sao? !”

Một tiếng rống này làm cho ta chấn động toàn thân , đây hình như là An công tử? Anh ấy sẽ tìm đến ta sao?

Hasse cười khẽ một tiếng , “Ôm một chút thì có làm sao , dù sao Duy Cầm vẫn là của tôi.”

Đường Duy Cầm đỏ mặt ngượng ngùng cúi đầu , ta ngẩng đầu lên vừa vặn thấy bộ dáng thẹn thùng này của cậu ấy . Ta giống như điện giật văng ra khỏi người cậu ấy , xoay người đi không dám nhìn, ta chỉ sợ là chính mình bị ảo giác, làm sao An công tử có thể tới tìm ta được , anh ấy đang giận ta mà!

“Tô Nhuận theo chúng tôi trở về đi, đừng náo loạn nữa . Tùy Dụ vì cô đã lật toàn bộ Thành Đô lên rồi đấy , cô cũng phải đau lòng cho anh ấy một chút chứ , về sau đừng cãi nhau với anh ấy nữa .” Đây là Khổng Từ , anh ta thế nhưng cũng đến đây.

Hốc mắt của ta nóng lên, cố chấp đưa lưng về phía bọn họ, từng giọt nước mắt to như hạt đậu nện xuống đất.

Đường Duy Cầm cũng nói: “Nghe Bối Quả Quả nói cậu rời khỏi nhà cậu ấy , nghĩ rằng cậu sẽ về nhà An Tùy Dụ , kết quả cậu lại không trở về, An Tùy Dụ liền vội phát điên rồi, đi tìm khắp nơi mà không thấy cậu , về sau tôi lại nghĩ ra trước kia cậu có từng nói , có người bạn học ở Thành Đô, hồi cấp hai vẫn ăn của cậu uống của cậu , sớm muộn gì thì cậu cũng phải ăn lại , cho nên tôi đã nghĩ có phải cậu đến Thành Đô hay không , thế nên mang theo bọn họ tới tìm cậu, quả nhiên tìm được rồi.”

“Phụt…”

Ta nghe được có rất nhiều người đang nhịn không được nở nụ cười, trong lòng ta mắng một trận , Đường Duy Cầm , cậu không thể nói tốt cho tôi sao.

“Vất vả các cậu rồi , trước hãy ở lại khách sạn này nghỉ ngơi , thuê phòng đi .” An công tử tổng kết cuối cùng , đã vậy còn quá quỷ dị ?

Không chờ bọn họ đáp lời , An công tử đã dùng sức đóng cửa , sau đó khóa trái lại.

Anh ấy từ sau lưng ôm lấy ta, ta cảm nhận được nhiệt độ thân thể của anh ấy , anh ấy đặt cằm trên vai ta , hô hấp ngay bên tai ta . Anh ấy ôm thực chặt , làm cho ta cảm thấy đau hết cả xương thịt , nhưng ta cũng không có kêu to.

“Tô Nhuận, Tô Nhuận, Tô Nhuận, Tô Nhuận…” Anh ấy kêu tên ta, tiếng sau dùng sức hơn tiếng trước.

Anh ấy bắt đầu hôn lên lỗ tai ta , đôi môi ấm áp ngậm lấy vành tai, nụ hôn chậm rãi dừng ở trên cổ của ta , hơi thở của anh ấy thực vội vàng, anh ấy xoay người ta lại , “Nhìn anh .” Trán anh ấy tựa vào trán ta , một đôi mắt sáng rực như sao .

Ta dùng sức hít cái mũi , nước mắt làm cho ta thấy không rõ lắm bộ dáng của anh ấy .


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.