Quy Tắc Bẫy Tập Thể

Chương 45



Lực lượng của quần chúng nhân dân quả là vĩ đại , tinh thần bát quái của quần chúng nhân dân là đánh đều đánh không chết , nhưng tính súp pờ soi của quần chúng nhân dân xem ra cũng thật muốn cái mạng già của ta a!

Từ lúc ta rời đi chỗ ngồi của mình , điện thoại của ta vẫn bao giờ đình chỉ reo vang , trong đó còn bao gồm cả chị Khổng , điện thoại của chị ấy thì ta không dám không tiếp , chị Khổng chỉ nói một câu , đi cửa sau đi , thuận tiện thì hãy nén bi thương!

Từ trong thang máy lao ra , ta chạy không kịp thở , một đầu đâm vào cửa nhà An công tử , sau đó cánh cửa này liền oành một tiếng bị ta phá tung , bởi vì mất đi trọng tâm nên ta lấy một cái tạo hình ngã gục xuất hiện trước mặt An công tử .

Ta ngẩng đầu, cố nén đau đớn, nhếch môi cười với anh ấy , “Chào Tổng giám đốc !”

An công tử ngồi trên xe lăn , trên thân mặc một bộ quần áo ở nhà màu đen , trông giống như vừa tham gia lễ tang về xong vậy , anh ấy nhìn xuống ta, đưa tay giơ đồng hồ lên, “Anh nói rồi, trong vòng nửa giờ phải xuất hiện ở trong nhà của anh, em đến muộn 3 phút.”

Thật là đến muộn, nhưng là ta đã sức cùng lực kiệt , đường từ công ty đến nhà anh ấy thật sự quá xa , chẳng lẽ chính anh ấy lại không biết, thêm nữa bây giờ lại đang là cao điểm , thật sự là làm khó ta a!

Ta đi một chuyến này có thể nói là sống chết không rõ a, với tính cách quái đản thất thường của An công tử kia , thật không biết muốn chỉnh ta như thế nào nữa . đàn ông coi trọng nhất chính là mặt mũi, mà bởi vì có liên quan với ta , mặt mũi của anh ấy ở trong công ty đã thành nơi hót rác , cho nên có thể phỏng đoán được, ta sẽ chết thực thảm, một câu nén bi thương kia của chị Khổng phỏng chừng là đang nói ta.

Ta thật muốn bắt đầu cao ngạo mà kêu một tiếng , tôi đây trên không thẹn với trời , dưới không thẹn với đất , giữa không thẹn với Đảng với nhân dân , anh muốn làm gì thì làm, bà đây không sợ nhà anh ! Nhưng là nghĩ lại nghĩ đi , nghĩ đi lại nghĩ lại, ta không dám a! Đầu tiên , ta luyến tiếc công việc này , ta đã tìm được vị trí chuẩn xác của bản thân mình rồi , làm đề án là công việc mà ta ưa thích , ta không thể cứ như vậy mà đánh mất một công việc lương cao được .

Bởi vậy mới nói , ta lại muốn khiển trách An công tử , lúc trước nhất định là anh ấy đều tính kế tốt lắm, ta trở lại bộ phận đề án chiếm được trọng dụng, sau đó ta yêu thích công tác này , sẽ không muốn từ chức nữa . Thế mà lúc trước anh ấy còn ra vẻ khó xử nữa chứ, ta còn tưởng rằng chính mình đã uy hiếp anh ấy thành công , kết quả là mới phát hiện ra , anh ấy vĩnh viễn là con hoàng tước ở phía sau. Một tên giảo hoạt như vậy , ta làm sao có thể dễ dàng tin tưởng anh ấy cơ chứ ?

Tiếp theo còn có một điều , ta nợ tiền anh ấy a! Đây là chuyện thực làm bằng sắt .

Cho nên, ta quỳ rạp trên mặt đất do dự một lát, sau đó lập tức đứng lên, bổ nhào vào trước mặt , ôm lấy phần eo của anh ấy, khóc hô, “An công anh làm sao thế này , đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy làm em cảm giác bi thống sâu sắc , là kẻ nào táng tận thiên lương biến anh thành như vậy a ! An công tử, anh không thể có chuyện được a! Ô ô…”

An công tử nắm bắt lấy cằm của ta , ngón tay ấm áp lau đi nước mắt bên khóe mắt của ta , anh ấy nhìn ta nhu tình như nước , “Đừng khóc, em như vậy sẽ làm anh đau lòng .”

“An công tử, em sẽ báo thù cho anh !”

“Răng em dù có sắc bén như thế nào cũng không so sánh được với con chó ngao kia , đừng làm chuyện điên rồ.”

“Ô ô…”

Hai chúng ta còn kém không ôm đầu khóc rống , không thể không cảm khái một tiếng, ở cùng với An công tử thời gian dài quá khiến khả năng diễn trò của ta đã phát triển tốt lắm, mà anh ấy làm nhân vật cấp bậc tiền bối của ta, tự nhiên sẽ tốt hơn so với ta gấp nhiều lần.

Ta diễn trò là vì chứng minh tâm lý ăn năn của mình , làm cho An công tử buông tha ta lúc này đây, xử lý nhẹ nhàng , nhưng An công tử vì sao lại muốn theo ta diễn trò nhỉ ? Ta mới đầu cũng không rõ, nhưng là khi cánh cửa mở ra , thời điểm vị Chủ tịch nhiều năm đánh golf cùng với chủ tịch phu nhân xuất hiện , ta liền hoàn toàn dại ra .

Hai vị đại lão gia bọn họ thấy tư thế của chúng ta , cùng với vẻ mặt nước mắt của ta , vẻ mặt dịu dàng của An công tử , cũng dại ra .

Sau một lúc lâu , An phu nhân mới tiến lại đây, run run đưa tay sờ sờ mặt An công tử , “Con, đây là thật sao?”

Ta lau nước mắt, yên lặng lui ở một bên, cúi đầu.

An công tử còn đang nắm tay ta, truyền qua độ ấm.

“Ba mẹ , sao hai người lại đến đây? Con không sao, hai người hãy trở về đi.”

An phu nhân rưng rưng, “Con , không có việc gì , hiện tại trình độ chữa bệnh phát triển , thật sự không được thì chúng ta ra nước ngoài trị liệu, con đừng luẩn quẩn trong lòng , con vĩnh viễn đều là đứa con trai tốt của ba mẹ .”

Chủ tịch vô cùng trấn định, ông ấy đi tới, vỗ vỗ bả vai của ta , “Tô Nhuận , cháu hãy chăm sóc cho Tùy Dụ nhé, nhà họ An chúng ta sẽ không bạc đãi cháu !”

“A?”

An công tử dùng sức nhéo nhéo tay của ta, thời điểm lại nhìn của ta , trong đáy mắt thế nhưng ướt át một mảnh, “Tô Nhuận, em đi đi, vĩnh viễn đừng quay trở lại nữa .”

Ta cả kinh, theo bản năng liền một lần nữa gục trước mặt anh ấy, “Em không đi! Em thế nào cũng không đi!”

Nói đùa sao , biểu tình này của anh ấy tuy nói là làm cho ta đi, nhưng là tay thì thì như cái kìm nắm chặt lấy ta, ta có thể nhìn không ra sao, đây là đang diễn trò cơ mà ? Ta cũng không ngốc!

Vợ chồng chủ tịch rưng rưng mà đi, cánh cửa cụp một tiếng bị khóa lại .

“Này này này , còn khóc cơ à? Hành động không sai nha ! Được rồi, người xem đều đi rồi, em còn khóc cái gì nào , định diễn trò cho anh nhìn sao ?” An công tử đẩy đẩy ta.

Ta ngạc nhiên, “Vừa rồi rốt cuộc là anh muốn làm gì ?”

Anh ấy nhún nhún vai, đem ta kéo lên, thuận thế liền ôm ở trong lòng, cái chân ta không nghe lời cứ mềm nhũn ra , an vị trên đùi anh ấy, anh ấy cười cười, “Vừa rồi em không nghe chủ tịch nói cái gì sao? Nhà họ An sẽ không bạc đãi em , con dâu chính thức ạ!”

Biểu tình ngay lúc đó của ta thật giống như phát hiện trong đồ ăn của mình có con giòi vậy , vừa sợ lại vừa ghê tởm, “Anh nói cái gì mà con dâu chính thức ? An công tử , không phải là anh đang đùa tôi đấy chứ?”

Anh ấy cười cười, dáng vẻ âm trầm có thể hù chết vài tỷ nhân dân, “Tô Nhuận, trông anh như người hay nói đùa sao?”

Ta lắc lắc đầu.

“Vậy thì là sự thật, anh cảm thấy chúng ta có thể phát triển tiến thêm một bước , kết hôn là một lựa chọn khá được .”

“A a a a a!” Ta ôm lấy đầu An công tử , cẩn thận kiểm tra xem có dấu răng của chó hay không , biết đâu có khi anh ấy bị cắn vào đầu cho nên biến thành đần độn ? Cái ý muốn kết hôn kia là sao? Chúng ta mới quen biết vài ngày a, còn chưa có kéo dài thành mối tình bảy năm như trong truyền thuyết đâu , còn chưa có chính thức yêu đương đâu , thế mà đòi nhảy cách muốn kết hôn ?

Thằng nhãi này không phải là An công tử rồi , thằng nhãi này là tên đần độn, thằng nhãi này không phải An công tử, thằng nhãi này đang mộng du. Ta ở trong lòng liên tiếp mặc niệm như thế .

An công tử vỗ vỗ tay của ta, “Hiện tại chúng ta nên nói đến chuyện vừa rồi lời em thảo luận trên diễn đàn , Tô Nhuận anh phải cùng em nói cho rõ ràng ! Đẩy anh vào phòng nào.”

Lòng ta nhất thời như tro tàn , nên đến quả nhiên là phải đến , “An công tử , em sai lầm rồi! Anh tha thứ cho em đi! Em thật sự không phải cố ý nói sau lưng anh như vậy , em thật sự sai lầm rồi, em thực xin lỗi anh , em đại biểu cho cả nhà em xin lỗi anh , anh tạm tha em đi , em không dám nữa , lúc ấy thật sự em không phải cố ý a, em chỉ là tán gẫu bát quái cùng đồng nghiệp, bởi vì nhất thời không thấy rõ , vừa vặn diễn đàn công ty nhảy xổ ra , cứ như vậy , hiểu lầm a, tuyệt đối là hiểu lầm!”

“Không có việc gì , Tô Nhuận , em đừng khẩn trương a, anh chỉ bảo em đẩy anh vào phòng , chúng ta cùng nhau nói chuyện, xem em bị dọa ra sao kìa , thật đúng là khóc a , đừng sợ a , đẩy anh vào đi .”

“Em sai lầm rồi! Anh muốn xử lý như thế nào đều được , An công tử , anh tha cho em đi!”

Lúc này ta là khóc thực , thời điểm mà An công tử cười còn đáng sợ hơn cả đen nghiêm mặt , vẻ tươi cười run rẩy theo công thức mặt than kia , không hiện thì thôi , vừa hiện nhất định kinh người a. Còn có một điều nữa là, anh ấy vẫn nói vào phòng , vào phòng làm gì? Ba cái chữ to ‘quy tắc ngầm’ ở trong đầu ta hiện lên , trong bụng anh ấy không có ý tốt a!

An công tử ngồi trên xe lăn , cấp độ giống như hoàng đế ngồi trên long ỷ vậy , anh ấy mỉm cười nhìn ta, phi thường hòa ái nói: “Em xem em đem anh nói thành địa chủ xã hội cũ rồi , anh chỉ muốn tán gẫu vài câu với em mà thôi, không có ý gì khác , em cầu xin tha thứ làm gì, anh cũng không muốn làm gì em , hơn nữa, không phải em đều nói anh không ”thẳng” sao, anh còn có thể thế nào?”

Ta vẫn giữ vẻ mặt cầu xin , không động đậy.

An công tử tự mình xoay xe lăn vào phòng, sau đó dắt cổ họng kêu ta, “Tô Nhuận, chừng nào thì em trả tiền a?”

Ta hung hăng cắn răng, An công tử chỉ biết lấy tiền làm ta sợ, cố tình mỗi lần đều có hiệu lực , ta thật là không cốt khí!

Ngoan ngoãn đứng trước mặt anh ấy , An công tử nhìn ta cười, “Vừa rồi em nói em sai lầm rồi , em đã làm gì mà sai lầm ? Nói tới nghe một chút coi .”

“Em không nên thảo luận trên diễn đàn là anh không “thẳng” được .”

“Thế thôi sao ?”

“Em…” Ta có cái gì sai a , ta cũng thực không nghĩ ra.

An công tử thở dài, kéo ta ngồi ở bên người , “Tô Nhuận, em là không nên nói những điều này trong thời gian đi làm , hơn nữa vẫn là trên diễn đàn của công ty , em có biết một câu này của em sẽ tạo thành hậu quả gì không?”

“Về sau mặt anh quét rác.”

“Sau khi anh với em cùng một chỗ , thì đã chẳng có mặt mũi gì rồi, cho nên vấn đề này không quan trọng . Quan trọng là em mang đến tổn thất cho công ty .”

“Gì chứ ?”

“Nghe xong lời em nói , khẳng định toàn bộ buổi chiều thậm chí cho tận đến khi anh trở lại công ty đi làm , các đồng nghiệp đều đã túm tụm lại nghị luận , không thể toàn tâm toàn ý làm việc , do đó chậm trễ công tác, em nói xem em tạo thành bao nhiêu tổn thất?”

Ta nghẹn họng nhìn trân trối, một câu của ta có tác dụng lớn như vậy sao? Nhưng là căn cứ theo kinh nghiệm bát quái nhiều năm của mình , ta lại cảm thấy hẳn là có khả năng , thời điểm vừa nghe thấy Cổ Quyền nói ra tin tức này ta liền hoàn toàn hưng phấn không thể làm việc nổi , nói gì đâu xa , giờ An công tử đang ở ngay trước mặt , ta cũng rất hiếu kỳ, có phải thật sự không thể “thẳng” hay không .

An công tử chú ý tới ánh mắt của ta , nhẹ giọng ho khan một tiếng, “Dựa theo biểu hiện của em thì tiền thưởng năm nay em đừng nghĩ nữa , thêm vào đó em phải bồi thường phí tổn thất danh dự cùng với phí tổn thất tinh thần cho anh nữa .”

“Đòi tiền không có! Đòi mạng cũng không có! Chỉ có trái tim yêu nước của một cô gái ngây thơ trong sáng ! Anh xem rồi làm đi!”

An công tử hơi hơi nở nụ cười, “Được , sẽ lấy trái tim kia của em !”

Khi đó bị anh ấy thúc giục đòi nợ ta sợ tới mức thần chí không rõ, thế cho nên ta bật lại ngay , “Anh còn có hứng thú với nội tạng con người sao ? An công tử anh quả nhiên biến thái!”

“Leng keng.” Đúng lúc này, chuông cửa reo lên .

“Đi mở cửa đi !” Anh ấy phân phó.

“Sao lại bảo em đi?” Ta là khách a, sao lại phải đi mở cửa, hơn nữa, vạn nhất là người không nên tới , thấy được ta và An công tử cùng dưới một mái hiên, thế thì thật không tốt a.

“Em không bị làm sao , em không ra cửa thì ai mở cửa hả ?”

Ta bĩu môi đi mở cửa, là chuyển phát viên, cậu ta đem một cái bao lớn giao cho ta ký nhận rồi rời đi luôn.

Ta đối với cái bao này ngẩn người , An công tử từ trong phòng lăn xe đi ra, “Chuyển đến trong phòng đi , thuận tiện thu dọn một chút.”

“Đây là cái gì?”

“Hành lý của em .”

“Cái gì? Hành lý của em sao lại ở chỗ này?”

An công tử liếc mắt nhìn ta một cái, nói năng nhẹ như không : “À , anh nói với mẹ em là anh bị bệnh, muốn em tới chăm sóc cho anh vài ngày, sau đó mẹ em liền ký gửi đồ đạc của em lại đây .”

“Điên mất rồi !”

Ta quả thực là không biết nói cái gì cho phải, hai vị đại lão gia này đã đem ta bán đi ư ? Chẳng lẽ bọn họ không biết rằng An Tùy Dụ không phải người tốt? Chẳng lẽ không bận tâm đến cảm thụ của ta chút nào sao ?

“Đừng ngẩn người nữa , em mau đi thu dọn đồ đạc , lát nữa còn phải nấu cơm đó .”

“An công tử chúng ta nói chuyện cái đã .”

“Không nói chuyện nữa , em đã nói không nói chuyện với anh cơ mà.”

“Không , chúng ta phải nói chuyện cho rõ đã, về em và anh , kỳ thật chúng ta chính là bạn bè bình thường , quan hệ vẫn là rất thuần khiết .”

“Ai thuần khiết với em ? Chúng ta không phải đã sớm không thuần khiết sao?”

“Cái…” Rắm còn chưa đi ra, anh ấy liền trừng ta một cái , ta lập tức sửa miệng, “Hiểu lầm , anh là học trưởng của em , là thần tượng của em . Chúng ta là mối quan hệ cách mạng hữu nghị, ha ha…”

“Chúng ta chẳng phải đã lên giường rồi sao?”

“Hả ?”

“Mấy lần ở Thượng Hải .”

“….” Ta tịt họng.

“Chúng ta còn nhận sẽ kết hôn .”

“A?” Loại này mà anh ấy cũng không biết xấu hổ tùy tiện nói ra sao ?

“Em xem, còn có gì thuần khiết đáng nói?”

“Nhưng là, em cũng không thể ở chung với anh được ! Em không thể ngủ cùng với anh được , em phải thủ thân như ngọc , em là người có quan niệm truyền thống rất mạnh ! Em cũng là người có thân phận đàng hoàng , anh định bắt ép em thì không có cửa đâu! Người nhà em cũng không dễ bãi bình như vậy đâu , em về nhà giải thích rõ ràng cho mẹ em , bà ấy sẽ đứng ở phía em ngay !”

“Ai nói cho em là chúng ta ở chung ? Ai nói cho em là anh muốn ngủ cùng em trên một cái giường ? Này này, Tô Tiểu Bạch, nguyên lai em không phải Tiểu Bạch, em là sắc lang a! Trong óc toàn nghĩ cái gì vậy ? Anh là cho em đến hầu hạ anh , nhanh đi mua đồ ăn đi anh đói bụng rồi .”

“Anh!” Ta tức giận đến ngứa cả hàm răng .

An công tử nở nụ cười ha ha , “Người nào đó viết nhầm chữ làm thành mấy tờ giấy ghi nợ cho anh , nếu em hầu hạ anh thư thái, anh sẽ trả lại giấy ghi nợ cho em. Nếu em chọc anh tức giận , vậy thì chúng ta sẽ giải quyết vấn đề bằng tiền tài , thuận tiện, bồi thường cả chi phí tổn thất danh dự.”

Phỉ nhổ vào ! Ta quả nhiên là sinh ra bất lợi a! Xem ra cần phải tìm pháp sư phong thuỷ cải mệnh cho ta thôi ! Ta quay đầu nhìn nhìn An công tử ngồi trên xe lăn mà vẫn thực tuấn tú mất hồn như trước , hung hăng xì một tiếng khinh miệt. Chờ đó!

“Em ngủ chỗ nào?” Ta tức giận hỏi anh ấy.

“Ngủ cách vách phòng anh đi . Phương tiện để buổi tối anh gọi em.”

Đây vẫn là người sao, đem ta làm thành cái gì ?

Ta dùng sức kéo bao hành lý mà mẹ ta gửi đến , trong này rốt cuộc chứa cái gì vậy, sao lại nặng như thế ? Đây là tính để cho ta ở mấy ngày a , sao lại nhiều như vậy ?

Bộ dáng An công tử hoàn toàn là xem kịch vui , chả có ý muốn tới hỗ trợ . Được rồi, ta tha thứ cho anh ấy , ai bảo anh ấy đang ngồi xe lăn cơ chứ , xem ra thật sự là bị thương không nhẹ a. Ta lại nhịn không được đem ánh mắt đánh giá ở nửa người dưới của anh ấy một lát.

An công tử đột nhiên nở nụ cười, “Có phải em đang lo lắng anh thật sự không “thẳng” được , về sau em sẽ không hạnh phúc hay không?”

Mặt của ta đỏ bừng lên, “Không thể nào!”

An công tử vui mừng gật đầu, “Anh đã không nhìn lầm em , em thật sự là bà xã tốt .”

Bà xã ? Từ này làm cho ta đột nhiên rung động trong lòng một chút , ngay sau đó thì lại ấm áp lên.

Đang ở thời điểm ta cảm thấy ấm áp hoà thuận vui vẻ , trong quá trình ta sử xuất sức lực bú sữa , đem bao hành lý này túm vào trong nhà , cái bao kia tực hồ đã sống lâu tới giờ phút cuối cùng , trong khoảnh khắc đó vỡ tan ra , sau đó những thứ bên trong rầm rầm giống như nước lăn ào ra ngoài .

Khi chúng ta thấy rõ ràng là cái gì , ta cùng An công tử đồng thời trợn mắt há hốc mồm, “áo mưa” , thuốc tránh thai cùng với các loại rượu thuốc tráng dương .

“Khụ khụ…” Ta có chút xấu hổ, cười khan vài tiếng, “Em mở cửa hàng bán trên mạng , làm nghề tay trái , mẹ em thật sự là am hiểu lòng người a, cung cấp nhiều như vậy .”

“Khụ khụ…” An công tử cũng có chút xấu hổ, bất quá anh ấy nói là, “Làm sao mà em biết mấy thứ này tốt hay không, vạn nhất đồ em bán đi là sản phẩm giả kém chất lượng , sẽ có khách hàng trách cứ em , cho nên anh đề nghị, chúng ta hãy thử xem hiệu quả trước , sau đó lại bán đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.