Phi Thiên

Chương 15-5



Chương 18: Luyện công gian khổ (5)

Đây gọi là lâu ngày quen tay, sau khi phá hủy mấy chục cây thương Miêu Nghị dần dần lĩnh hội được cách vận dụng tam hợp nhất nhân, thương, pháp, dần dần vận dụng thương và pháp luyện tới lô hỏa thuần thanh trong quá trình khai sơn phá thạch khô khan nhàm chán này.

Trường thương múa may hoặc vung cao đập mạnh, hoặc đâm chọc khéo léo, san bằng hết thảy.

Đá núi vỡ ra lăn xuống từng tảng lớn, Miêu Nghị vung thương mà đập, nhất nhất nát bấy.

Khi cả ngọn núi đá sụp đổ đã là hai năm sau, tay Miêu Nghị cầm cây thương gỗ thứ tám mươi mốt, đứng trên đống đá vụn hỏi lão Bạch:

– Ta đã thành công rồi, có thể đi được chưa?

Câu trả lời là chưa được, lão Bạch nói rằng pháp lực cao thâm có thể dựa vào thời gian từ từ tích lũy, nhưng chuyện tu sĩ cấp thấp vượt cấp giết tu sĩ cao cấp cũng thường có, mấu chốt là có giỏi sử dụng pháp lực hay không, ai giỏi về phương diện này là vô địch.

Lão Bạch nhắm vào thác nước.

Vì vậy Miêu Nghị lại tục tục chuyển đá vụn chất đống lên trên thác nước, thu thập dây mây trong núi đan lưới, cho thật nhiều đá vụn vào trong lưới.

Miêu Nghị cầm thương đứng dưới thác nước mặc cho nước chảy xuống cọ rửa, một miếng vải bịt kín hai mắt lại.

Lão Bạch đứng trên núi kéo lưới khiến cho đá vụn trong đó rơi ào ào xuống dưới, bảo là muốn trui luyện lực phát hiện của Miêu Nghị.

Miêu Nghị lập tức vung thương công kích đá lẫn trong nước, đợt thứ nhất đánh nát đá không tới một thành.

Luyện nhiều lần như vậy, chẳng những phải chịu đựng nước chảy xung kích còn phải nhận rõ đá lẫn trong đó, chuyện này khiến cho Miêu Nghị mệt mỏi kiệt sức không biết bao nhiêu lần, thậm chí mấy lần bị hòn đá lớn đập ngã xuống đầm nước.

Theo đá trong sơn cốc càng tích lâu càng nhiều, cách thác nước phía trên cũng càng ngày càng gần, thời gian phản ứng của Miêu Nghị cũng càng ngày càng ngắn, bất quá tốc độ hắn ra thương ngược lại càng lúc càng nhanh, cũng càng ngày càng tinh chuẩn…

Thời tiết trên biển biến ảo khó lường, lúc này gió lốc đáng sợ lại tới trên biển rộng âm trầm, sóng dữ ngập trời.

Lão Bạch lại cho Miêu Nghị đứng trên ván gỗ mang theo một đống quả dừa trôi lơ lửng giữa biển đang dậy sóng.

Giữa cuồng phong sóng dữ, dường như đất trời cũng đang chao đảo, Miêu Nghị đứng trên ván gỗ thu hồi pháp lực bảo vệ, nhất thời ván gỗ bị sóng lớn đánh tan tành.

Một trăm quả dừa lập tức bị cuồng phong sóng dữ hất trôi tứ tán, Miêu Nghị lập tức cầm thương lướt sóng truy kích, phải đập vỡ hết số quả dừa kia.

Chỉ thấy bóng hắn cầm thương hoặc đứng trên đỉnh ngọn sóng, hoặc chui thẳng vào trong sóng lớn ngập trời.

Lúc gió êm sóng lặng, lão Bạch lại cùng Miêu Nghị chui xuống biển sâu.

Trong sơn cốc dưới đáy biển sâu chừng ngàn thước này có một loại Bá Vương ngư, chiều dài thông thường là một thước, toàn thân có giáp xương. Chúng không thích hoạt động, sau khi ăn no thích ngủ vỗ béo trong huyệt động giống như ngủ Đông. Nhưng một khi xuất động, tốc độ phản ứng của chúng dưới biển cực nhanh, nhất là miệng đầy răng sắc bén như đồng sắt của chúng có lực cắn xé kinh người, thích công kích bầy đàn, có thể gặm một con cá kình thành xương trắng chỉ trong thoáng chốc.

Lão Bạch dẫn Miêu Nghị tới nơi này tự nhiên không phải là vì cho hắn thưởng thức phong cảnh đáy biển làm mồi cho cá, mà là muốn hắn chui xuống đáy biển giết chúng.

Áp lực ở độ sâu ngàn thước đáy biển hết sức kinh người, nếu thương gỗ không có pháp lực gia trì sẽ bị ép cho tan tác. Lần đầu tiên xuống dưới Miêu Nghị rất khó thích ứng, càng không cần phải nói săn giết ở độ sâu ấy, huống chi đáy biển tối đen đưa tay không thấy được năm ngón.

Nhưng lão Bạch muốn cho Miêu Nghị xem áp lực biển sâu là đối thủ hùng mạnh thi triển pháp lực chèn ép, muốn cho hắn làm quen thích ứng phát động tấn công dưới tình huống pháp lực hùng mạnh chèn ép này.

Sau khi Miêu Nghị vất vả thích ứng với áp lực này, cũng không biết lão Bạch làm trò quỷ gì, một đám Bá Vương ngư nấp trong huyệt động sơn cốc đáy biển đột nhiên chạy ra vây công.

Lần đầu tiên, Miêu Nghị dưới áp lực thật lớn múa thương giết chết trên trăm con Bá Vương ngư, sau đó chịu không nổi, cơ hồ kinh hoàng chạy thục mạng trở về mặt biển, mang theo vết thương máu đầm đìa leo lên thuyền.

Sau khi hắn nghỉ ngơi hồi phục, lão Bạch lại bắt hắn tiếp tục, mục tiêu là một lần xuống đáy biển sâu ngàn thước tru diệt một vạn con Bá Vương ngư mới coi là thành công.

Năm tháng thấm thoát, thời gian trôi cực nhanh.

Thác nước Miêu Nghị khổ cực làm ra đã biến mất, bởi vì sơn cốc phía dưới thác nước cơ hồ đã bị đá vụn do thương gỗ trong tay hắn đánh nát lấp đầy.

Giữa cuồng phong, một trăm quả dừa trong sóng dữ ngập trời cũng không thất lạc nữa, cuồng phong sóng lớn không ngăn cản được thương gỗ trong tay Miêu Nghị nhất nhất đánh nát chúng.

Trên mặt biển gợn sóng đỏ tươi một mảnh, nổi lơ lửng vô số thi thể Bá Vương, lão Bạch đếm kiểm tra, một vạn con chỉ hơn không kém.

Miêu Nghị tay cầm thương gỗ từ dưới biển bay vọt lên, đáp xuống thuyền nhỏ nhìn lướt qua mặt biển cười nói:

– Mặc dù yêu cầu của ngươi có hơi nhàm chán, nhưng ta đã làm được!

Nhàm chán ư? Lão Bạch quét mắt nhìn hắn một cái, có lẽ bản thân Miêu Nghị cũng không biết hôm nay tu vi mình thế nào.

Thần thái sáng láng, tinh thần phấn chấn, hai mắt lấp lánh hữu thần, đôi tròng mắt đen nhánh sáng ngời giống như hàn tinh.

Bắp thịt rắn chắc cân xứng, thân hình thẳng tắp như thương, mặt mũi cương nghị, anh khí bộc phát.

Quanh năm suốt tháng đánh giết không ngừng, vô số lần hao hết pháp lực lại đứng lên tấn công, một khi súc thế chờ phát sẽ như một thanh kiếm ra khỏi vỏ, có một cỗ khí thế khiếp người chưa từng có từ trước đến nay, đây là sự tự tin hiếm thấy.

Đây là sự tự tin được bồi dưỡng ra sau vô số lần thất bại lại đứng lên vô số lần.

– Ta không nói ngươi nhàm chán.

Miêu Nghị khoát tay áo một cái, cười nói:

– Bất quá ta cảm thấy có hơi đáng tiếc, mấy năm qua phần lớn thời gian phải làm những chuyện này cho ngươi, nếu như ta tranh thủ thời gian này tu luyện pháp lực, nhất định tu vi sẽ tiến bộ không ít, rút ngắn khoảng cách lên cấp Bạch Liên nhị phẩm.

– Tu vi chỉ cần có cơ hội và thời gian cũng có thể bù lại được, xây dựng nền tảng cơ sở vững chắc lại là cả đời, sẽ giúp cho ngươi cả đời được ích lợi vô cùng. Nếu không một khi bỏ lỡ, có một vài thứ đã định hình ngươi muốn bù đắp cũng không được, tỷ như suy nghĩ và tính tình, còn có thói quen, cho dù là pháp lực cao thâm tới mức nào đi nữa cũng không thay đổi được.

Lão Bạch bất quá tùy tiện chỉ điểm mấy câu, y không phải là loại người hay giải thích dài dòng, sau đó vuốt cằm ra hiệu cho Miêu Nghị điều khiển thuyền:

– Trở về đi thôi!

Khi Miêu Nghị đã đạt tới yêu cầu của lão Bạch, lão Bạch không hề nuốt lời, không hề ngăn trở Miêu Nghị rời đi nữa. Trên thực tế từ trước tới nay y vẫn không hề ngăn trở, chẳng qua là nhắc nhở, bất quá lúc nào Miêu Nghị cũng thi hành răm rắp theo lời nhắc nhở của y.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.