Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 17



Dịch & đề tự: Cà Rốt

Tà tu hai gã kết đan

ngông cuồng ngu xuẩn lá gan bằng trời

một thằng bị đấm nát người

một thằng định chạy mà rồi cũng toi.

(Cà Rốt)

“Chân nhân hãy cẩn thận, thanh cốt đao kia rất lợi hại, lúc nãy Hồng Bào thượng nhân đã mất mạng dưới đao này!” Thất tiểu thư cất lời cảnh báo.

Chừng kiến uy thế của thanh cốt đao, Bạch Thạch chân nhân vốn đã khiếp sợ, nay nghe Thất tiểu thư cảnh báo thì mặt càng trắng bệch ra, tuy nhiên chợt nghĩ tới Hàn Lập, lão cắn răng một cái rồi há miệng phun ra một thanh phi kiếm hình xà, hai tay vội thúc giục pháp quyết.

Một tiếng “Xuy” vang lên!

Hắc quang trên thân kiếm phóng đại lên, cảm giác như một con rắn cực lớn màu đen đang quấn lấy thanh cốt đao.

Thanh niên âm hiểm chỉ khẽ nhếch miệng cười khẩy, tay gã biến đổi pháp quyết, một ngón tay điểm tới.

Ánh sáng trên thanh cốt đao đại thịnh, cả thanh đao vặn mạnh một phát.

“Ầm” một tiếng, kiếm quang màu đen nát bấy, thanh phi kiếm hình xà bị gãy thành mấy khúc và rơi cả xuống.

Bạch Thạch chân nhân vội vã vung hai tay lên, một tấm khiên tròn màu xanh trông hơi giống đồng tiền bắn ra ghênh đón.

Quang mang của cốt đao hơi mờ đi một chút nhưng uy áp thì không giảm chút nào, bổ thẳng vào mặt tấm khiên.

Rắc…Rắc!

Dù cũng có chút khó khăn, nhưng rồi cốt đao cũng chém tấm khiên thành hai mảnh, nó khựng lại giây lát rồi ánh đao lại đại thịnh, lao tới chém thẳng vào lão đạo.

Lão đạo vô cùng kinh hãi, tranh thủ lúc tấm khiên còn có chút tác dụng ngăn cản, thân hình lão lóe lên rồi núp ngay sau lưng Hàn Lập.

Nếu là trước đây thì dù lão không thể địch lại gã thanh niên âm hiểm kia nhưng cũng có thể quấn chân gã một lúc, tuy nhiên do lúc giao thủ với Hàn Lập, món pháp bảo hộ thân của lão đã gần như bị hủy nên giờ đây không thể nào ngăn cản thanh cốt đao.

Ánh đao bừng lên, chỉ nháy mắt đã bay tới ngay trước người Hàn Lập, một cỗ hàn quang lạnh lẽo ập tới, cứ như thể sắp chém Hàn Lập và Bạch Thạch chân nhân thành bốn khúc.

“Tiền bối…” Bạch Thạch chân nhân hô khẽ một tiếng.

Vẻ mặt Hàn Lập vẫn lạnh băng, hắn chỉ khẽ nhấc tay lên, một quầng sáng màu vàng kim lóe lên từ bàn tay, xuất hiện một mảng vảy lân vàng kim, năm ngón tay chộp tới nhanh như điện.

“Cạch!” Một tiếng động nhỏ vang lên!

Hào quang chói lóa cùng với những âm thanh gào góc thê lương đều biến mất, hiện ra một con dao găm màu xám trắng nằm gọn trong tay Hàn Lập, nó đang cố sức giãy dụa vùng vẫy như một con cá bị tóm trong tay, tuy nhiên không thể thoát ra được.

“Làm sao có thể…”

Con ngươi của thanh niên âm hiểm như lòi ra khỏi tròng mắt, gã không tin nổi những chuyện đang xảy ra trước mặt.

Thanh cốt đao kia nhìn có vẻ tầm thường nhưng thực ra được một vị trưởng bối trong tộc của gã chịu hao tốn rất nhiều tài liệu trân quý mới luyện chế thành, nó được phỏng chế theo thanh “thiên qủy đao” là vật chí bảo của tông môn. Cốt đao có uy lực cực lớn, ngay cả cao thủ Kết đan hậu kì cũng không dám trực diện đối đầu, vậy mà giờ đây lại bị người ta tóm lấy bằng tay không.

Toàn bộ đám người tại đương trường đều trợn mắt há mồm, miệng há hốc ra như thể không ngậm lại được nữa.

“Liễu Thạch…” Vẻ mặt Thất tiểu thư lúc này cũng ngập tràn vẻ hoảng sợ, đôi mắt đẹp hấp háy liếc nhìn về phía Hàn Lập.

Vẻ mặt Bạch Thạch chân nhân cũng đang đần thối ra, lão đã đoán trước là Hàn Lập sẽ cản được thanh cốt đao nhưng không tưởng tượng nổi là chỉ bằng một cú chộp tay nhẹ nhàng như vậy.

Vị “Hàn tiền bối” này rút cục lợi hại tới nhường nào?

Tuy kinh hãi nhưng lão cũng thầm nghĩ mình đã rất may mắn. Lúc trước giao thủ với Hàn Lập, may mà hắn nương tay nếu không thì tính mạng của lão làm gì còn tới lúc này.

Vẻ mặt Liễu Nhạc Nhi thì ngoài sự hưng phấn khoái chí ra, cũng không có vẻ ngạc nhiên lắm. Trong mắt nàng, “Thạch Đầu ca ca” lợi hại vô cùng, vậy nên dù làm chuyện gì cũng không có gì là lạ.

“Lâu lắm rồi ta không đụng tay tới loại tà bảo cấp thấp như vậy!” Hàn Lập khẽ liếc vật đang nằm trong bàn tay, hắn lẩm bẩm mấy chữ rồi bóp năm ngón tay lại.

“Ầm” một tiếng.

Thanh cốt đao bị nổ tung tạo thành một đám bụi màu xám rớt xuống mặt đất.

“Không!”

Sắc mặt thanh niên âm hiểm tái nhợt lại, gã hộc ra một bụm máu.

Thanh đao kia vốn là bản mệnh pháp bảo của gã, đao bị hủy cũng tương đương với việc gã bị cụt mất một tay.

“Dám hủy chí bảo của ta, ngươi hãy đền mạng đi!” Ánh mắt thanh niên ngập tràn vẻ oán độc, hai tay bấm niệm pháp quyết, miệng hét lên một tiếng. Một cỗ hắc khí tuôn ra cuồn cuộn từ cơ thể gã rồi nhanh chóng ngưng tụ thành một đám mây đen kịt, bên trong có thể thấy lờ mờ những bóng quỷ ảnh.

Không chỉ có vậy, thanh niên vội vỗ vào ngực ba phát liên tục phun ra ba ngụm máu, mỗi ngụm máu phun ra làm cho sắc mặt gã tái nhợt thêm một chút, sau khi phun xong ba ngụm máu thì mặt gã đã trắng bệch như tờ giấy, không còn một chút huyết sắc nào.

Tinh huyết phun ra, ngay lập tức đón gió tăng trưởng hóa thành một đám huyết vụ nồng đậm rồi nhập chung vào đám mây đen.

Hắc vân liền biến thành huyết vân, ngày càng cuồn cuộn, phình to ra gấp mấy lần, đám quỷ ảnh mơ hồ bên trong như hóa thành thực, không ngừng gào thét thê lương.

Thanh niên âm hiểm bỗng khom người lại rồi âm thầm chui tọt vào đám huyết vân.

Sự tình kể ra thì dài dòng nhưng thực tế chỉ trong chớp mắt.

Từ khi đám huyết vân xuất hiện ở trạch viện, không khí như trong hầm băng, nhiệt độ hạ nhanh chóng.

Với tu vi của Bạch Thạch chân nhân mà cũng phải rùng mình, lão vội phát động một kiện bảo vật là một miếng ngọc bội chớp lên ánh sáng trắng bao phủ cơ thể lão và Liễu Nhạc Nhi ở gần đó, sau đó từ từ thối lui về phía sau.

Đám hắc y nhân, bọn người Dư gia và đám cung phụng lúc này đều lạnh tới mức mặt trắng bệch, cả người run lẩy bẩy.

Liễu Nhạc Nhi mới cảm thấy lạnh lẽo mà chỉ giây lát sau lại thấy ấm áp hẳn lên, cơ thể được bao bọc trong một quầng sáng như một đám hơi nước màu trắng. Bạch Thạch chân nhân không biết tự lúc nào đã xuất hiện ở bên cạnh nàng, lão phát động bảo vật có hình dạng miếng ngọc bội tạo ra quầng sáng trắng bao phủ nàng.

Thấy thiếu nữ nhìn mình, lão đạo vội nở nụ cười nịnh bợ, lão lấy thân che chắn cho nàng thối lui ra sau mấy chục trượng.

Hàn Lập quan sát đám huyết vân trên không, mặt hắn xuất hiện một tia dị sắc, sau đó hắn chợt vung tay tung ra một quyền vào hư không.

“Ầm!”

Một bóng quỷ ảnh bị chấn động văng ra từ trên không, giữa không trung vang lên một thanh âm gào thét rồi xuất hiện một đám sương mù màu xám phụt ra.

Dưới chân Hàn Lập vang lên những tiếng xùy xùy, mấy sợi xích như mấy con rắn độc bắn vụt ra rồi trói chặt chân hắn.

Một gã nam tử áo xám hai tay đang bấm niệm pháp quyết bỗng trồi lên từ lòng đất ở gần đó, đúng là gã đồng bọn của thanh niên âm hiểm lúc trước đi cùng nhau ở Minh Viễn Thành.

Khí tức tỏa ra từ người gã này vượt trội hơn thanh niên âm hiểm, cả người gã được bao phủ trong một quỷ ảnh màu đen, cứ như là cả hai hòa chung làm một, bóng người gã cũng như hư ảnh mờ mờ, cứ như thể sẽ tan biến vào hư không bất kì lúc nào.

“Ha ha, Phạm sư huynh tới thật đúng lúc, hãy mau phối hợp cùng ta tiêu diệt tên kia!” Một tràng cười của thanh niên âm hiểm vang lên từ trong đám huyết vân, ngay sau đó là những tiếng chú ngữ lầm rầm.

Gió tanh nổi lên, đám huyết vân cuồn cuộn xô tới như sóng vỗ bờ.

Trên mặt Hàn Lập vẫn không có biểu cảm gì, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, đám huyết vân ập tới bao phủ hoàn toàn cơ thể hắn.

Những quỷ ảnh trong đám huyết vân mắt sáng rực lên lộ rõ vẻ thèm thuồng khát máu, cả lũ nhe răng ra cùng nhao nhao đớp tới, cứ như là muốn phanh thây xé xác ăn thịt Hàn Lập.

Nhìn thấy cảnh này, thanh niên âm hiểm vô cùng vui mừng.

Đám huyết hồn kia đều được tế luyện ra bởi các bí pháp đặc thù, bọn chúng nằm ở giai đoạn trung gian giữa thực thể và linh thể, rất khó bị tiêu diệt. Một khi bọn chúng đã bu vào người thì sẽ quấn lấy dai như đỉa, chỉ còn con đường chết mà thôi!

“Không cần quan tâm ngươi là ai, dám cả gan đối nghịch với Thiên Quỷ Tông thì tất phải thần hồn câu diệt!”

Gã đàn ông áo xám tuy bị giật mình khi Hàn Lập phát hiện ra đám quỷ vật ẩn thân, nhưng lúc này cũng lộ rõ vẻ tàn ác trong lời nói.

Ngay sau đó thân hình gã nhoáng lên một cái rồi xuất hiện ngay phía trên Hàn Lập ở trong đám huyết vân, hai tay gã vỗ mạnh tạo thành một quỷ trảo màu đen cực lớn, trên những ngón trảo phát ra những quầng sáng màu u lục, tỏa ra mùi xú uế, xem ra chúng có chứa kịch độc, quỷ trảo bổ xuống một cách hung bạo.

“Ca ca…!” Nhìn thấy cảnh này, Liễu Nhạc Nhi định dốc sức liều mạng lao tới.

“Không cần chạy qua! Hàn tiền bối thần thông quảng đại, chắc chắn sẽ có cách thoát khốn.” Bạch Thạch chân nhân vội kéo Liễu Nhạc Nhi lại.

Miệng nói như vậy nhưng trong lòng lão cũng đang run lên, một gã cường địch lợi hại hơn gã ban đầu bỗng nhiên xuất hiện, không hiểu vị “Hàn tiền bối” kia có ứng phó nổi hay không.

Ở đằng xa, sắc mặt Thất tiểu thư cùng ba tên cung phụng hiện rõ vẻ hốt hoảng, có gì đó từ trong lòng trào lên nghẹn họng.

Hàn Lập buông tiếng cười hắc hắc, không thấy hắn có bất kì hành động gì, chỉ thấy vang lên một loạt thanh âm như pháo nổ từ trong cơ thể, cả người hắn bỗng phình to ra, một lớp vảy lân màu vàng kim xuất hiện trên da.

“Rắc…Rắc!”

Hắn lắc nhẹ vai một phát, cả đám xích màu đen đang quấn chặt trên người đều đứt tung ra, hai tay hắn nhẹ nhàng đưa lên, một đám quyền ảnh màu vàng kim dày đặc bung ra tấn công xung quanh như sấm rung chớp giật.

Những âm thanh “bịch bịch” vang lên liên hồi.

Quỷ trảo màu đen vừa chạm nhẹ vào quyền ảnh vàng kim liền bị vỡ nát, phát ra những thanh âm như tiếng gốm sứ bị đập vụn. Gã nam tử áo xám bị vô số quyền ảnh đánh trúng, quỷ ảnh màu đen lập tức bị đánh tan, cả người gã bị đánh tung ra ngoài như một cái bao tải rách, máu thịt bung bét tung tóe khắp nơi, cả thân thể lẫn thần hồn đều tan xác, không còn có bất kì tiếng động nào nữa.

Cùng lúc đó, toàn bộ đám quỷ ảnh và cả đám huyết vân đều bị những quyền ảnh vàng kim quét sạch, một tiểng nổ như tiếng sấm vang lên, bóng người thanh niên âm hiểm hiện rõ ra.

Mặt gã lúc này ngây ra như phỗng, sau khi liếc thấy ánh mắt lạnh như băng của Hàn Lập, cả người gã giật bắn lên, không nói lời nào vội vàng thay đổi pháp quyết trên hai tay, cơ thể tỏa ra một đám hắc vân rồi quay đầu chạy thẳng về phía xa.

Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Hàn Lập khẽ nhíu lại, hắn hít vào một hơi, lồng ngực phồng lên, rồi há miệng phun ra một phát.

“Vèo” một tiếng, từ miệng hắn bắn vụt ra một đạo bạch quang, trong nháy mắt đã bay tới chui vào trong đám hắc vân.

Một tiếng thét thảm thiết vang lên, sau đó đám hắc vân tan rã, một cái xác có một lỗ thủng to màu đỏ máu ở gáy rớt xuống từ trên cao, chính là gã thanh niên âm hiểm!

Toàn trường im ắng tuyệt đối, có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi!

“Kiếm tu…” Một thanh âm nho nhỏ của ai đó phát ra…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.