Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1393



Người dịch: Vì anh vô tình

Biên: Độc Hành

***

Nơi nào đó trên Lôi Minh đại lục ở Linh giới.

Trong hư không, giữa lôi quang thân hình Hàn Lập hiện ra.

Trong lòng hắn khẽ động, thần thức vô cùng cường đại lập tức khuếch tán ra, bao trùm toàn bộ Linh giới.

Sau một khắc, tiếng sấm vang lên, thân hình Hàn Lập lại bị lôi quang bao phủ, sau khi lôi quang tan đi thân ảnh đã biến mất không thấy gì nữa.

Hòn đảo nhỏ sâu trong Vô Nhai Hải, diện tích không lớn lắm chỉ khoảng hai ba mươi dặm, chung quanh là biển cả mênh mông, gió biển gầm thét bốn phía, tạo nên từng cơn sóng lớn ngập trời không dứt.

Trong hư không phía trên hòn đảo nhỏ, lúc này mảng lớn ngũ sắc kiếp vân tản ra khí tức sát phạt dày đặc. Xung quanh kiếp vân, không ngừng có kiếp vân mới ngưng tụ, hào quang năm màu không ngừng đan xen vào nhau.

Phía dưới trùng trùng điệp điệp kiếp vân, một nữ tử mặc bạch bào tư thái thướt tha nổi bật đang đứng trước gió, chính là Nguyên Dao.

Bộ bạch bào trên người nàng đang theo gió lay động nhảy múa, mười ngón tay trước người không ngừng kết quyết, trên khuôn mặt diễm lệ kinh người mang theo một tia ngưng trọng.

Trên dưới quanh người nàng, lơ lửng bảy mươi hai chuôi phi kiếm lập lòe thanh quang, mỗi một chuôi phi kiếm đều toả ra vạn đạo kiếm quang. Sau đó tất cả kiếm quang hội tụ ở một chỗ, tạo thành Kiếm Liên màu xanh lớn khoảng vài mẫu, bảo hộ thân hình nàng kín kẽ, đến giọt nước cũng không lọt.

Ngoại trừ Kiếm Liên ở bên ngoài, bên cạnh nàng còn trôi lơ lửng vài kiện bảo vật khác.

Giữa không trung nơi phía xa đảo nhỏ, còn đứng mấy đạo thân ảnh xinh đẹp, chăm chú theo dõi tình huống của Nguyên Dao bên này.

Nếu Hàn Lập ở đây, có thể lập tức nhận ra, những người này hắn không chỉ nhận biết, mà còn hết sức quen thuộc. Đó là đạo lữ Nam Cung Uyển của hắn, cùng Nghiên Lệ, Băng Phượng, và bọn người Ngân Nguyệt.

Tu vi chúng nữ đều đạt đến Đại Thừa cảnh, thân hình dung mạo cơ hồ không có gì thay đổi.

Ngoại trừ bọn người Nam Cung Uyển, phụ cận cũng không còn người nào nữa.

Không lâu sau, ngũ sắc kiếp vân giữa không trung đã đạt đến chừng mấy trăm dặm, trong đó bắt đầu quay cuồng ù ù, ở giữa mỗi một đoàn kiếp vân, đều hiện ra một cái hắc động lớn.

“Nguyên Dao, muội nhất định phải cố chịu đựng!” Nghiên Lệ thì thào nói, hai tay buông lỏng đã sớm nắm lại thật chặt.

Nam Cung Uyển ngẩng đầu nhìn kiếp vân không màu vô cùng trầm trọng kia, trong mắt lóe lên một tia lo lắng, nhưng cũng không nói gì, chỉ có đôi mắt đẹp là chăm chú nhìn về phía Nguyên Dao.

Trên mặt Băng Phượng, Ngân Nguyệt cũng hiện lên vẻ lo lắng, nhưng biết giờ phút này tuyệt đối không thể quấy rầy đến Nguyên Dao, đành phải yên lặng cầu nguyện trong lòng.

Nguyên Dao nhìn kiếp vân giữa không trung, đôi mi thanh tú nhăn lại, tựa hồ ý thức được điều gì, hai tay kết pháp quyết càng nhanh, khiến cho Kiếm Liên màu xanh ở bốn phía tăng vọt thanh quang. Đồng thời nàng cũng không chậm trễ chút nào, lập tức thúc giục mấy món bảo vật khác.

Trong lúc nhất thời, Kiếm Liên màu xanh vốn đang bao phủ thân hình nàng, lại nhiều thêm màu sắc khác nhau của bảo quang. Nó làm gương mặt nàng vốn đã diễm lệ vô song, lại càng thêm nổi bật với nhiều màu khác nhau, tăng thêm mấy phần phong tình.

Nhưng lúc này, giữa không trung tiếng oanh minh vang lên, vô số mưa lửa trong kiếp vân từ hắc động màu đen bay xuống, che kín cả thiên địa, lao về phía Nguyên Dao.

Nhiệt độ hư không phụ cận tăng lên gấp mấy lần, trở thành một mảnh lửa đỏ. Trên hòn đảo, thảm thực vật trong khoảnh khắc đều bốc cháy, mặt đất cũng biến thành dung nham đỏ ngầu.

Nước biển chung quanh hòn đảo đều bị sấy khô, biến thành sương trắng bốc lên cuồn cuộn. Nơi đó lõm xuống hình thành một cái hố to, nước biển ở chỗ khác nhanh chóng chen tới lấp đầy, nhưng cũng lập tức bị bốc hơi.

Sắc mặt Nguyên Dao vẫn rất trấn định, chỉ có sống mũi toát ra chút mồ hôi.

Khi cánh tay như ngọc của nàng vung lên, Kiếm Liên màu xanh quanh người quay tròn, vô số kiếm khí màu xanh chen chúc tuôn ra, không ngừng chém vỡ mưa lửa đang rơi xuống.

Nhưng mưa lửa rơi xuống cuồn cuộn không dứt, hơn nữa càng ngày càng nhiều.

Cửa ải Phi thăng chi kiếp này kéo dài đã được một nén nhang, Nguyên Dao vẫn đang chống đỡ. Nhưng gương mặt xinh đẹp của nàng lại dần tái nhợt, mồ hôi tuôn ra như mưa, một thân bạch bào đã dính sát trên thân thể.

Kiếm Liên màu xanh quanh người nàng mặc dù vẫn sáng chói hào quang, nhưng nếu quan sát kỹ, có thể phát hiện được trên phi kiếm đã bắt đầu nổi lên một ít vết rạn thật nhỏ, mà vết nứt lại càng ngày càng lớn, đã sắp đạt đến cực hạn.

Tình huống mấy món bảo vật khác cũng đều không khác lắm, đã đến tình trạng nỏ mạnh hết đà.

Ngay lúc này, ngũ sắc kiếp vân đang trút xuống mưa lửa bỗng nhiên dừng lại, hư không nóng rực xung quanh cũng nhanh chóng giảm bớt, sau mấy hơi thở đã biến mất không còn tăm tích.

Giữa thiên địa lần nữa khôi phục yên tĩnh, dường như trước đây mọi thứ chưa bao giờ xảy ra.

Ở phía xa, Nghiên Lệ, bọn người Ngân Nguyệt thấy vậy sắc mặt đều buông lỏng, chỉ có Nam Cung Uyển mặc dù bình tĩnh như trước, nhưng sâu trong ánh mắt, lại nhiều hơn một tia ngưng trọng.

Nguyên Dao thở phào ra một hơi, thật nhanh móc ra một viên đan dược màu lam ăn vào.

Nhưng không đợi nàng vận công luyện hóa đan dược, ngũ sắc kiếp vân trên bầu trời đã nhanh chóng hội tụ lại với nhau, tạo thành một vòng xoáy năm màu vô cùng to lớn. Nó chuyển động ù ù, ở giữa vòng xoáy liền xuất hiện một lỗ đen kịt to lớn, tĩnh mịch.

Ầm ầm!

Từ trong lỗ đen có một đạo lôi quang màu tím hiện lên, từng đoàn hồ quang điện màu tím ngưng tụ ra, hóa thành từng khỏa lôi cầu màu tím to bằng cái thớt. Mặt ngoài của nó là lôi điện màu tím chói mắt ngang dọc lộn xộn, xem ra cực kỳ đáng sợ. Đây chính là lôi kiếp đáng sợ nhất trong Phi Thăng Thiên Kiếp.

Vô số lôi cầu màu tím giống như gió táp mưa rào, bao trùm cả khoảng thiên địa rơi về phía Nguyên Dao, mặc dù không làm cho nhiệt độ trong thiên địa lần nữa thay đổi, nhưng thanh thế lại kinh người hơn xa so với Hỏa Vũ Thiên Kiếp.

Nguyên Dao khẽ cắn chặt răng, hai tay trước người nhanh chóng kết động pháp quyết, điều động pháp lực còn sót lại trong người rót vào Kiếm Liên quanh người cùng mấy món bảo vật khác.

Kiếm Liên màu xanh sáng ngời quang mang, phạm vi lớn ra gần như gấp bội, vô số kiếm khí màu xanh xen lẫn tạo thành từng đầu Kiếm Long, đón lấy lôi cầu đầy trời.

Mấy món bảo vật kia thì hóa thành hào quang tỏa sáng, cùng Kiếm Liên màu xanh chung một chỗ bay lên.

Âm thanh bạo liệt dày đặc, cuồng bạo vang lên, song phương tiếp xúc như dầu cồn gặp được nước lạnh lập tức nổ tung ra.

Uy năng lôi cầu màu tím hơn hẳn Kiếm Liên màu xanh cùng mấy món bảo vật quá nhiều, lôi quang chỉ hơi dừng lại, liền dễ như trở bàn tay đánh tan Kiếm Liên màu xanh cùng mấy món bảo vật. Nó lạnh lùng rơi về phía Nguyên Dao đã không còn khả năng phòng ngự.

Lúc này, pháp lực trong người Nguyên Dao đã không còn thừa mấy, trên thân mặc dù còn chút thủ đoạn, nhưng không thể so sánh bằng những Linh Bảo kia. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng lộ ra một nụ cười khổ.

“Hàn huynh, xem ra kiếp này chúng ta thật sự vô duyên, tạm biệt…” Trong nội tâm nàng tự lẩm bẩm, trực tiếp từ bỏ chống cự, hai mắt nhắm lại.

“Nguyên Dao, không nên từ bỏ!” Nghiên Lệ nhịn không được lớn tiếng la lên, trong thanh âm mang theo một tia nghẹn ngào.

Nam Cung Uyển nhẹ nhàng thở dài một cái, hai mắt nhắm lại, khóe mắt thấp thoáng một giọt nước mắt.

Băng Phượng và Ngân Nguyệt mặc dù đều khẩn trương trong lòng, muốn tương trợ Nguyên Dao, nhưng căn bản không thể giúp được. Dưới quy mô thiên kiếp như vậy, bọn họ thậm chí ngay cả tiếp cận cũng không thể làm được.

Vô số lôi cầu màu tím cuồn cuộn rơi xuống, che mất thân thể Nguyên Dao, tiếng oanh minh vang vọng chân trời cũng che đi tiếng kinh hô tan nát tâm can của Nghiên Lệ.

Trong lôi quang cuồn cuộn, hộ thể quang mang bên ngoài thân Nguyên Dao trong nháy mắt bị vỡ nát, lôi điện chi lực đáng sợ xem ra muốn xé rách nàng.

Nhưng vào lúc này, hư không trên đỉnh đầu nàng khẽ động, một mặt cổ kính màu vàng bỗng nhiên hiện ra, mặt kính phát ra từng đạo kim quang, trong khoảnh khắc tạo thành một vòng bảo hộ màu vàng cao cỡ người lớn, sau đó bao phủ thân thể Nguyên Dao vào trong.

Lôi cầu màu tím đầy trời đánh vào trên vòng bảo hộ màu vàng, mặt ngoài vòng bảo hộ lưu chuyển kim quang, nhưng chỉ nhẹ nhàng run rẩy, vững vàng bảo hộ chung quanh Nguyên Dao.

Nguyên Dao chỉ nghe bên tai truyền đến tiếng oanh minh, nhưng lại không có thiên lôi rơi xuống, bèn mở mắt ra, nhìn tình huống chung quanh. Đôi mắt hạnh của nàng không khỏi mở lớn, đơn giản là không thể tin được chính mình lại thấy một màn như thế.

“Sao… Làm sao có thể…” Trong miệng Nguyên Dao lẩm bẩm.

Nàng không tin rằng, trong giới diện này, còn có người có thể rung chuyển được uy lực thiên kiếp.

Một chỗ mặt biển phụ cận, hư không xuất hiện ba động, một thân ảnh mơ hồ nổi lên, chính là Hàn Lập.

“Phù, cuối cùng cũng đuổi kịp…” Con mắt của Hàn Lập nhìn chằm chằm kiếp vân dưới Nguyên Dao, sắc mặt có chút buông lỏng.

Kiếp vân trên trời dường như cảm ứng được có người can thiệp thiên kiếp, bỗng phồng lớn lên gấp mười lần, giống như đang giận tím mặt.

Ngay sau đó, một cỗ thiên kiếp uy áp khổng lồ hơn xa trước đó bạo phát ra, Nam Cung Uyển và chúng nữ nơi xa đột nhiên bị cỗ uy áp này ép tới, đều cảm thấy choáng váng lâm vào hôn mê, rơi xuống hải vực phía dưới.

Từ xa Hàn Lập thấy cảnh này, vội vàng bấm pháp quyết.

Một mảnh kim quang nhu hòa xuất hiện dưới thân mấy người, nâng các nàng lên, đưa đến chỗ an toàn ở phía xa.

Hắn vừa làm xong hết thảy, ngũ sắc kiếp vân trên bầu trời đã kịch liệt sôi trào, vô số lôi cầu màu tím lớn gấp mấy lần liên tiếp rơi xuống, hung hăng đánh vào trên cổ kính màu vàng, màn sáng do cổ kính hình thành lập tức nổi lên sóng gió.

“Hừ!”

Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, bấm niệm pháp quyết, mặt ngoài cổ kính lưu chuyển linh quang, màn ánh sáng màu vàng lập tức lần nữa trở nên kiên cố. Dù cho lôi cầu đầy trời rơi xuống càng ngày càng nhiều, cũng không thể rung chuyển dù chỉ một chút.

Nguyên Dao ngơ ngác nhìn thanh thế lôi cầu dọa người, đang không ngừng rơi xuống rất gần mình và không ngừng bạo liệt, sau đó tiêu tán. Nàng cảm thấy mọi thứ như một giấc mộng rất không chân thực.

Trọn vẹn một nén nhang, lôi cầu màu tím rốt cuộc biến mất.

Ngũ sắc kiếp vân phát ra một tiếng vang trầm thấp, sau đó bạo liệt biến mất.

Hư không phía trên kiếp vân hiện lên một vòng tử quang, một đường vết nứt màu trắng thật dài nổi lên.

“Ông” một tiếng, một cột sáng màu trắng từ trong khe hở chiếu xuống, bao phủ lại thân thể Nguyên Dao

“Sao… Sao lại thế… Ta lại vượt qua thiên kiếp…” Nguyên Dao giờ phút này mới kịp phản ứng, tự lẩm bẩm, vẻ mặt mừng như điên.

Nàng lập tức nhớ ra điều gì đó, đôi mắt đẹp nhìn khắp xung quanh, rất nhanh thấy được thân ảnh Hàn Lập.

“Đa tạ Thượng Tiên xuất thủ tương trợ, không biết có thể hiện ra chân dung, để tiểu nữ tử ghi nhớ suốt kiếp mối ân tình này.” Thanh âm Nguyên Dao cung kính.

Hàn Lập mỉm cười, cũng không hiện ra chân thân.

Vào lúc này, một cỗ hấp lực khổng lồ từ trong cột sáng màu trắng rơi xuống, thân thể Nguyên Dao bị quang trụ mang theo bay về phía không trung, sau đó lóe lên biến mất không thấy gì nữa.

Hàn Lập thở nhẹ thở ra một hơi, nhìn về phía bình nhỏ trong tay, nhướng mày.

Giờ phút này bình nhỏ gần như trong suốt, không thể nào kiên trì quá lâu.

Sắc mặt hắn đột nhiên động một cái, bấm niệm pháp quyết thôi động bình nhỏ, kim quang lóe lên. Hàn Lập lần nữa quay trở về thời không thông đạo, sau đó hóa thành một đạo huyễn ảnh bay về chỗ sâu trong thời không thông đạo.

Sau một lúc, hắn bấm niệm pháp quyết, trước mắt sáng ngời bạch quang, thân thể đã rời khỏi thời không thông đạo, xuất hiện ở trên không của một vùng biển đục ngầu khác.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.