4.
Sau đó, quản gia xuất hiện dọn dẹp bãi chiến trường, còn không quên bồi thêm một câu kinh điển:
“Đã lâu lắm rồi mới thấy thiếu gia say như này”
Tôi đoán là quản gia cũng bị lây cái nết từ “chị gái” rồi.
Về phần anh ấy, tôi đành phải tự mình cõng lên tầng thôi.
Cũng may, cơ thể nữ chính này được thiết lập là liễu yếu đào tơ, gió thổi là ngã, nên tôi mới có thể vác lên tới tầng ba được.
Trong phòng chỉ có một cái giường, bị anh trai túm tay không buông, tôi quyết định đi tắm qua xong quay về giường nằm ngủ cùng anh.
Sáng hôm sau, khi bình minh vừa ló dạng, tôi bị đánh thức bởi những tia nắng đầu tiên chiếu vào mi mắt, thì đã thấy anh trai đang ngồi chắp tay trước cửa sổ.
Anh chậm rãi ngoảnh lại nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ.
“Cô là ai? Sao cô lại ở đây, rồi còn mặc đồ y chang em gái của tôi?”
Tôi đứng hình mất năm giây mới hiểu ra vấn đề, bản thân vẫn chỉ là người qua đường trong câu chuyện này.
Theo lẽ thường, tôi không nên có ấn tượng gì trong ký ức của các nhân vật từ chính đến phụ, thậm chí là siêu phụ.
“Nếu em nói rằng, có khả năng em chính là người em gái ấy, anh có tin không?”
Không để cho anh ấy có cơ hội chất vấn, tôi nhanh chóng đánh phủ đầu bằng cách kể lại tất cả những chuyện chúng tôi đã cùng nhau trải qua.
Khỏi phải nói, chuyện này gây sốc với anh ấy tới nhường nào.
“Ôi trời ơi, em gái có trí nhớ siêu phàm!”
“Sao anh lại có thể dễ dàng quên những chuyện ấy đi được nhỉ?”
Tôi tốn thêm mười phút để giải thích những suy đoán của mình cho anh nghe.
Anh ấy rơi vào trầm tư một lúc lâu, sau đó mới mạnh dạn bày tỏ với tôi:
“Anh không tin rằng thiết lập của nhân vật phụ đã khiến anh trai quên mất em gái đâu. Em chính là người phụ nữ xinh xắn và quyến rũ nhất mà anh từng gặp đó.”
“Cơ mà, nghĩ lại thì, trước đây lúc lướt web anh từng gặp qua tình huống này rồi.”
“Kiểu như, một cô gái xinh đẹp, nhưng nét đẹp ấy không quá nổi bật hay khác biệt so với mọi người, ừm, nên gọi là gì ta…”
Tôi hít sâu một hơi rồi đáp: “Đại ca, ý anh là võng hồng kiểm*?”
(*Võng hồng kiểm/网红脸: Thành ngữ tiếng Trung chỉ nét đẹp đại trà của một bộ phận những người nổi tiếng trên mạng, ưa nhìn nhưng không có nét riêng, dễ bị lẫn vào nhau và không tạo ấn tượng sâu sắc lâu dài)
Bỗng chúng tôi nghe thấy “cạch” một cái, tiếng cửa mở vang lên.
Tôi quay lại thì thấy tên nam chính đang được quản gia dìu vào, cả hai đều bị ngã dập mặt, bọn họ không kiềm chế được mà ré lên:
“Lục…!”
“Vỏ ngôn tình ruột bách hợp…”
Gương mặt hắn ta đã chuyển thành tím tái như gan lợn, tay thì đẩy quản gia tóc hoa râm ra mà đưa về phía này.
“Không, không phải như anh nghĩ đâu!”
Tôi sợ đến mức toát mồ hôi hột luôn rồi. Não tôi đơ ra như bị chó gặm mất, mặc nhiên coi những điều hắn vừa nói là sự thật.
“Tôi hiểu rồi, hoá ra em còn có một mặt như này…”
Tôi cố gắng che mặt, nhưng đã muộn rồi.
May là bên cạnh tôi lúc này còn có anh trai.
Chỉ thấy anh tặc lưỡi, sau đó cất giọng điệu đầy chán ghét:
“Aizz, già đầu thế này rồi vẫn còn đi nghe lén người ta nói chuyện, không biết xấu hổ hả?”
Câu nói ấy như trúng tim đen của nam chính, mặt hắn đổi từ màu đen nhọ nồi thành đỏ như ăn ớt, sau đó hắn chỉ có thể phản bác một cách yếu ớt:
“Ngày mai em phải cùng tôi tham dự dạ tiệc, nếu không tôi sẽ ra lệnh ngừng điều trị cho em trai em!”
Mồm tôi không đọ lại với anh trai, chưa kịp mở lời thì anh đã đáp đầy dứt khoát:
“Muốn làm gì thì nhắm vào tôi đây, đừng có động đến thằng bé!”
Thấy cuối cùng nữ chính cũng có phản ứng lại với mình, tổng tài bá đạo hài lòng vỗ tay khen ngợi không ngớt, sau đó phẩy tay đuổi quản gia ra ngoài.
Tôi trèo từ trên giường xuống, vỗ vỗ vai anh:
“Đại ca, anh biết nhân vật em trai anh là ai hả?”
“Chưa biết, nhưng anh trai vốn không phải loại người vô tình. Nếu chủ nhân cơ thể này có một người em trai, nhất định phải giúp chứ”.
Tôi cảm động đến phát khóc bởi sự chính trực của anh rồi.
“Thực ra, em trai anh là nam chính thứ hai của thế giới này, còn là một tên yandere kinh thiên động địa đó”
Câu nói ấy của tôi khiến anh bắt đầu run rẩy:
“Con mẹ nó, con gái bây giờ đều thích kiểu vậy hả!?”
5.
Tôi không biết nên vui hay buồn nữa, khi được tổng tài đưa đi gặp nam chính số hai tên Tiết Kha kia, cùng với đại ca của tôi.
Nhờ có sự thuyết phục của đại ca, mà tên tổng tài kia đã chấp nhận sự tồn tại của tôi rồi, thậm chí còn trả lương cho tôi để tôi làm giúp việc cho nhà hắn nữa.
Ôi mẹ ơi, lương năm chữ số lận đó, gấp hai chục lần chi phí học đại học mỗi tháng của tôi. Phải thừa nhận là tên bá tổng này vẫn có điểm tốt.
Em trai của nữ chính là một tên nhóc yandere* mắc bệnh bạch tạng.
(*yandere – Được dùng để mô tả những người quá phụ thuộc vào người khác, cảm xúc không ổn định, dễ mất bình tĩnh hoặc kiểm soát. Những người như vậy có thể quá phụ thuộc vào bạn đời hoặc bạn bè của họ, thường đòi hỏi sự quan tâm và chăm sóc từ người khác, đồng thời thể hiện hành vi cáu kỉnh và cố ý)
Dù khác cha khác mẹ với nữ chính, là con do mẹ kế đem về khi bố tái hôn, nhưng nữ chính vẫn kiên định cho rằng bọn họ là ruột thịt máu mủ tình thâm.
Cậu ta đang phải đeo máy thở, tuy nhiên khi nhìn thấy chúng tôi thì mắt sáng rực lên. Cậu ta còn háo hức tiến đến mà đặt tay lên tấm kính chắn, muốn được nắm lấy bàn tay của chị gái mình.
Theo nguyên tác, nữ chính sẽ nước mắt đầm đìa mà tâm sự với nam chính số hai qua tấm kính ấy.
Tuy nhiên, đại ca của tôi thì quyết định làm trò con bò, uốn éo trước mặt thằng em như thể đang bị giật điện vậy.
Quả nhiên, ánh mắt cậu ta lộ rõ sự tuyệt vọng.
“Không được rồi em gái, anh trai là thẳng nam, không thể làm việc này được”
Trước đó, đại ca tiết lộ cho tôi biết rằng, có một giọng nói bí ẩn vang vọng trong đầu anh, chỉ dẫn cho anh kịch bản.
Nhiệm vụ là phải khiến nam chính số hai nói ra câu thoại:
“Chị, em nhớ chị lắm, chị đừng đi có được không?”
Nghĩ kỹ lại thì, tôi thấy việc bám sát nguyên tác cũng là việc nên làm, vì vậy tôi đã làm công tác tư tưởng với anh trai, và để cho anh đóng vai ngây thơ vô số tội.
Nhưng xem ra, tôi làm khó anh ấy rồi.
Tôi liếc mắt thấy cậu nh ỏ kia muốn nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng, bèn phá băng trước:
“Chị gái em đã cất công học điệu nhảy này cho em xem đấy, hi vọng em thích”
“Rất… Rất sáng tạo” – Cậu ta đánh giá, lộ ra một nụ cười vừa miễn cưỡng vừa mang chút cảm xúc cuồng nhiệt khó tả.
Cơ mà, kịch bản thì vẫn phải theo, sau hai phút nặn óc suy nghĩ, tôi kéo anh trai đứng dậy cùng mình.
Tôi hỏi cậu nhóc kia:
“Người phụ nữ này có quan hệ gì với cậu?”
“Chị gái”
“Từ trái nghĩa của “you”* là gì?”
(*Nguyên gốc câu nói này là “你的反义词是什么?”, song vì đại từ nhân xưng ngôi thứ hai trong tiếng Việt không đồng nhất như tiếng Trung nên mình dùng tạm từ “you” trong tiếng Anh)
Tôi không ngừng chất vấn thêm.
Cuối cùng tôi cũng dẫn dắt được đến lời thoại đó rồi.
Cậu ta trông như bất ngờ thoát khỏi khống chế của hào quang nữ chính, nhìn chằm chằm vào tôi.
“Chị là ai? Sao lại cùng chị gái tôi tới đây?”
Chưa kịp trả lời, tôi đã bị đại ca kéo xềnh xệch xuống dưới tầng, rồi ấn vào trong xe của tên tổng tài.
Anh nói với tôi đầy phấn khích:
“Có một tin tốt và một tin xấu, em gái muốn nghe cái nào trước?”
“Tin tốt đi”
“Nhiệm vụ hoàn thành, cũng may là vẫn trong thời hạn quy định. Chúng ta được hệ thống thưởng cho hai viên thuốc hối hận*.
(*viên thuốc hối hận – Vui lòng đọc các phần sau để hiểu rõ hơn)
“Nhưng dở một cái là, lúc nãy em gái đang nói chuyện với cậu ta, trước mắt anh trai bỗng xuất hiện đồng hồ đếm ngược đỏ lòm. Không còn cách nào khác, phải kéo em gái chạy ngay đi thôi”
“Có vấn đề gì sao?”
“Hệ thống nói nam chính số hai đã thức tỉnh, và chúng ta được giao thêm ba trang nhiệm vụ phụ”
6.
Tôi giả bộ không nghe thấy câu nói ấy của anh, đưa mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tận ba trang nhiệm vụ!? Tính cho người ta làm từ lúc thằng nhóc yandere đó mới đẻ hả?
Đại ca bị quản gia lôi đi trang điểm, tôi cũng nhân tiện đi thay bộ váy dạ tiệc.
Khi tôi và đại ca cùng nhau xuất hiện ở buổi dạ tiệc, ánh nhìn của tất cả mọi người đều hướng vào tôi.
Tôi biết, là do nhan sắc của tôi quá đỗi nổi bật.
Sau một hồi xì xào bàn tán, bọn họ mới dời tầm mắt săm soi lên người đại ca.
Bao nhiêu ngôn từ lúc nãy bàn luận về tôi, đều đổi thành một ý tứ:
“Cô gái kia trông thanh thuần đơn giản, nhưng lại có gì đó rất đặc biệt”
Ngay lập tức tôi trở thành phông nền cho đại ca.
Tên tổng tài đứng phía xa lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Đại ca do dự đôi chút, sau đó cầm ly rượu vang đỏ giơ lên mời mọi người:
“Mời mọi người thưởng thức, đừng khách sáo. Xin phép cạn ly trước, tiếp thêm động lực”
Nghe tiếng nuốt ngụm rượu đánh “ực” một cái của đại ca, tôi cảm giác mình còn thấy tiếng một trái tim tan vỡ.
À há, hẳn là bá tổng ngạo mạn lại bị quê thêm một cục.
Hắn túm tay đại ca kéo ra sau đại sảnh, mặt lạnh tanh.
Tôi sắp sửa đuổi kịp thì bị bảo an ngăn lại, đành phải tìm cách khác. Cầm kính viễn vọng trèo lên tầng hai, tôi điều chỉnh góc độ hướng về phía bá tổng và đại ca đang đứng cạnh đài phun nước.
Trông có vẻ như bọn họ đang cãi nhau.
Đại ca đang khí thế hăng say, bỗng rùng mình một cái.
Khiến cho tên tổng tài phải cởi vội áo khoác của hắn ra để khoác lên người anh.
Ayo, phản xạ tự nhiên nam chính bảo vệ nữ chính, cũng hợp lý.
Tay đại ca quơ quơ vùng vẫy trong không trung, cơ thể mất thăng bằng khiến anh dẫm chân lên thành bồn của đài phun nước.
Nam chính trông có vẻ khó chịu, hắn chỉ vào chân đại ca và nói gì đó.
Ủa, nhưng sao bàn tay của đại ca lại hướng về phía hắn vậy?
Tôi buông kính viễn vọng xuống, có chút không hiểu.
Ah c/h/ế/t tôi rồi.
Tự nhiên cảm giác vật nặng trên tay biến mất, tôi nhìn lại thì thấy kính viễn vọng của mình đã bị ai đó lấy đi.
Quay lại nhìn, là một cô gái ngoại hình xinh đẹp tinh xảo, mặc bộ váy đỏ rượu bó sát tôn lên dáng người mảnh mai, như một đoá hoa hồng đỏ.
Không cần nói cũng biết, đây là nữ phụ Phong Ninh.
Thanh mai trúc mã của nam chính Phó Dung Chỉ.
Cản trở lớn nhất trên con đường tình yêu của đôi nam nữ chính, một bình hoa di động mà dinh dưỡng dồn vào ngực thay vì vào não.
“Khốn kiếp!” – Cô ta hất tay làm rơi vỡ tan tành cái kính viễn vọng của tôi.
Chiếc váy bó vướng víu bị cô ta xé toạc ra, rồi cô ta hùng hổ lao lên như ra trận vậy.
Tôi cũng bám theo cô ta.
Sau một hồi vật qua lộn lại gây náo động ầm ĩ, tôi và đại ca lại cùng nhau rơi vào cái bồn chứa đài phun nước.
Mẹ nó, sao cái bồn bé tí mà sâu như cái giếng vậy?
Chợt tôi cảm thấy môi mình có gì đó ấm ấm