Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 33



Dịch: hoangtruc – nhóm dịch: HTP

Đám đệ tử ngoại môn bốn phía, còn cả những người bị loại trong trận tỷ thí vừa rồi, tất cả dường như cùng chung địch nhân mà hướng về phía Bạch Tiểu Thuần kêu gào.

“Vô sỉ! Bạch Tiểu Thuần ngươi quá vô sỉ rồi!”

“Thủ thắng như thế, chúng ta không phục! !”

“Đả đảo Bạch Tiểu Thuần!”

Nhìn đám người đang hò hét kịch liệt, Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Còn nghĩ thầm rằng cho dù lúc này hắn thi triển ra Cử trọng Nhược khinh thì cũng khó mà dẹp được lửa giận của mọi người, không khéo còn có thể phản tác dụng, khiến cho mọi người càng cảm giác mình vô sỉ…Vì vậy hắn liền tranh thủ nhìn qua Tôn trưởng lão.

“Tôn trưởng lão, ta là đệ nhất a, người nhanh tuyên bố a.”

Tôn trưởng lão cười khổ, Lý Thanh Hậu đang đứng một bên cũng thở dài. Y không thể nào dự liệu được, để Bạch Tiểu Thuần tới tham dự trận tiểu bỉ lại có thể mang đến một kết quả như vậy.

“Ách. . . Thôi được, lần tiểu bì này, Bạch Tiểu Thuần, đệ nhất!” Tôn trưởng lão cười khổ lắc đầu. Lời lão vừa truyền ra, thì đám đệ tử bốn phía chợt hầm hầm nhìn Bạch Tiểu Thuần.

Mặc dù Bạch Tiểu Thuần cảm giác mình rất lợi hại, nhưng nhiều người như vậy…trong lòng hắn cũng đầy sợ hãi. Hắn đang muốn đi xuống diễn võ đài, tranh thủ rời khỏi cái địa phương nguy hiểm này thì Đỗ Lăng Phỉ bên kia cũng được mọi người cứu tỉnh lại. Hơi thở nàng chợt dồn đập, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần chằm chằm đầy giận dữ, đồng thời nàng nghiến răng nghiến lợi mà nói.

“Bạch Tiểu Thuần, trận tiểu bỉ lần này, Đỗ Lăng Phỉ ta không phục!”

“Ngươi trở thành đệ nhất, cũng là vì Đỗ Lăng Phỉ ta cấp cho ngươi vị trí đệ nhất mà thôi. Còn ngươi, cá nhân ta không phục, ngươi có dám cùng ta so đấu lại lần nữa không?”

Bạch Tiểu Thuần cười ha ha, bước chân cũng không dừng lại, thầm nghĩ bản thân hắn có bệnh mới đi so đấu với nữ nhân điên này lần nữa, vạn nhất đối phương lại choáng ngất nữa thì làm sao chứ.

“Ta không đấu pháp cùng ngươi, chúng ta đều là đệ tử ngoại môn, là dược đồng Hương Vân sơn. Ta với ngươi sẽ so đấu về tạo nghệ thảo mộc!” Đỗ Lăng Phỉ nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần gằn từng từ một, giọng nói mang đầy quyết tâm.

“Nếu ngươi thắng, thanh Tùng Kiếm kia ngươi có thể mang đi. Bằng không mà nói, từ hôm nay Đỗ Lăng Phỉ ta sẽ không để yên chuyện này cho ngươi đâu!”

Nghe được so đấu chỉ là tạo nghệ thảo mộc, bước chân Bạch Tiểu Thuần chợt dừng lại. Sau đó hắn quay đầu nhìn Đỗ Lăng Phỉ, thoáng có chút chần chờ.

“Bạch Tiểu Thuần, nếu trên lĩnh vực tạo nghệ thảo mộc mà ngươi có thể thắng ta, ngươi cũng có thể mang nén Lăng Vân Hương này đi!” Đỗ Lăng Phỉ nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần dừng bước, thấy hắn có chút do dự, thầm nghĩ sợ đối phương không có gan so đấu nên trực tiếp lấy một nén nhang màu tím xanh từ trong túi Trữ vật ra.

Nén nhang này vừa được đưa ra thì tản ra từng đợt hương khí. Mà những đệ tử ngoại môn kia khi nhìn thấy Lăng Vân hương cũng đồng loạt lộ ra ánh mắt đầy hâm mộ.

“Nhất giai Linh Dược, Lăng Vân hương. . . Trong đám Linh dược Nhất giai cũng có thứ hạng rất cao, giá trị xa xỉ, có hiệu quả đối với Ngưng khí tầng bảy trở xuống.”

“Đây là Đỗ Lăng Phỉ chuẩn bị đột phá Ngưng khí tầng năm mà tốn hao một cái giá rất lớn để đổi lấy a…”

“Tạo nghệ thảo mộc của Đỗ sư tỷ ở ba bia đá đầu tiên xếp trong nhóm hai mươi hạng đầu, lần này Bạch Tiểu Thuần nhất định phải thua rồi!”

Bạch Tiểu Thuần lập tức nhận ra được Lăng Vân hương trước mặt, công hiệu của dược này đã được giới thiệu trong quyển Thảo mộc đệ tam thiên khi đề cập đến Lăng Vân Thảo. Lúc này hắn cũng đã động tâm, hơn nữa còn nghe được đám người xung quanh bàn tán về việc đối phương có mặt trong nhóm hai mươi hạng đầu trên bia đá, thì hai mắt hắn không khỏi sáng lên.

“Ngươi…ngươi thật sự nằm trong nhóm hai mươi người đứng đầu??” Bạch Tiểu Thuần thật sự muốn chắc chắn một chút bèn lui vài bước ra phía sau rồi hỏi.

“Rốt cuộc thì ngươi có dám đấu hay không?” Đỗ Lăng Phỉ cắn răng nói ra.

“Ta chỉ mới học được ba thiên đầu của Thảo mộc mà thôi…” Bạch Tiểu Thuần chần chờ nói.

“Vậy so đấu với ngươi chỉ trong ba thiên đầu! Ngươi có dám không?” Đỗ Lăng Phỉ chợt cảm thấy bực bội muốn phát điên lên, bèn hét lớn.

“Đấu…ta còn có thể không đấu được sao.” Bạch Tiểu Thuần nghe xong liền trả lời kèm theo một vẻ mặt khổ sở, nhưng trong lòng hắn lại đang vui cười như hoa nở, thầm cảm thấy muội tử trước mắt thật sự cũng quá khờ đi.

Mọi người nghe xong câu trả lời của Bạch Tiểu Thuần thì chợt xôn xao hẳn lên. Lúc này Đỗ Lăng Phỉ cũng thở ra một hơi, linh khí trong người nàng tuy chưa khôi phục lại nhưng thể lực cũng đã khôi phục lại không ít. Nàng bèn hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái rồi quay người bước lên vài bước, chắp tay cúi đầu hướng về phía Tôn trưởng lão.

“Đệ tử Đỗ Lăng Phỉ, mời trưởng lão chứng kiến cuộc so đấu thảo mộc lần này của đệ tử và Bạch Tiểu Thuần.”

Tôn trưởng lão càng cảm thấy Đỗ Lăng Phỉ này càng không tệ, nghe vậy cũng vuốt vuốt chòm râu rồi nói.

“Cũng tốt, hôm nay lão phu sẽ ở đây làm chứng. Nhưng nếu là so đấu tạo nghệ thảo mộc, không bằng chưởng tòa ra đề, như thế nào?” Tôn trưởng lão nhìn về phía Lý Thanh Hậu.

Lý Thanh Hậu nghe vậy bèn nhìn Bạch Tiểu Thuần thật sâu rồi cũng gật đầu nhẹ.

Từ đó, đám đệ tử xung quanh cũng chợt hưng phấn hẳn lên, ngay cả Đỗ Lăng Phỉ cũng có chút kích động mà hướng về Lý Thanh Hậu cúi đầu thêm lần nữa.

Loại hình tỷ thí không cần phải chém chém giết giết, hơn nữa còn có thể thu được danh tiếng cũng chính là loại mà Bạch Tiểu Thuần hắn thích nhất rồi. Lúc này hắn cũng không cần phải trưng ra một bộ mặt khổ sở nữa, mà đã hất cằm lên, làm ra một cái dáng vẻ thiên kiêu đầy ngạo nghễ. Khiến cho đệ tử bốn phía nhìn thấy đều không vừa mắt, Đỗ Lăng Phỉ nhìn thấy hắn vậy cũng phải hừ lạnh một tiếng.

“Thảo mộc chi đạo, liên tục biến hóa, cho dù nội dung chỉ gói gọn trong ba Thiên đầu, nhưng cũng tồn tại vô số biến số. Hôm nay ta sẽ ra hai đạo đề, để xem trong hai người các ngươi thì ai có thể thắng được.” Lý Thanh Hậu bình thản nói, ánh mắt cũng đảo qua hai người Bạch Tiểu Thuần và Đỗ Lăng Phỉ, sau đó nâng tay phải vỗ túi Trữ vật, trong tay cũng có thêm hai hạt giống.

“Trong tay ta là hai hạt hoa giống, dùng Linh khí thôi hóa phối hợp với tạo nghệ thảo mộc của các ngươi. Người nào tạo ra được nhiều Linh hoa nhất, xem như người đó chiến thắng vòng đầu tiên.” Tay phải Lý Thanh Hậu cũng nhấc lên, hai hạt hoa giống cũng được chia ra mà bay về hướng Bạch Tiểu Thuần cùng với Đỗ Lăng Phỉ.

Đỗ Lăng Phỉ bắt lấy hạt giống, đang lúc nàng còn chần chờ thì Lý Thanh Hậu lại hất ra một viên đan dược tới thẳng chỗ của Đỗ Lăng Phỉ. Sau khi nàng chụp lấy thì có chút sững sờ.

“Đan dược này có thể giúp cho tu vi của ngươi trong chốc lát được khôi phục lại.” Giọng nói bình thản của Lý Thanh Hậu truyền tới khiến Đỗ Lăng Phỉ lập tức kinh hỉ, vội cảm tạ sau đó nuốt vào. Cũng trong vài hơi thở sau đó, toàn thân nàng chợt chấn động, ánh mắt cũng lộ ra tia sáng đầy linh động, tu vi trong cơ thể cũng trong cái chớp mắt này mà được khôi phục hoàn toàn.

Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy mọi chuyện diễn ra như vậy thì trong lòng có chút bất cam, nhưng cũng không dám nói gì. Hắn nhìn vào hạt giống trong lòng bàn tay mình, không có tiến hành thôi hóa ngay mà trước tiên chỉ đưa mắt phân biệt cẩn thận.

“Nếu ngươi không nhận ra được, thì để ta nói thẳng cho ngươi biết, đây chính là hạt giống Tam Linh hoa.” Đỗ Lăng Phỉ nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái đầy khinh miệt. Rồi cũng không thèm để ý thêm nữa mà khép đôi mắt lại, rồi vận chuyển linh khí trong cơ thể dung nhập vào lòng bàn tay, hình thành nên một tia linh lực dũng mãnh tiến vào bên trong hạt giống.

Rất nhanh, hạt giống trong lòng bàn tay nàng cũng nảy ra một mầm xanh biếc rồi nhanh chóng sinh trưởng. Không bao lâu thì mầm này đã cao hơn một thước, rồi nở ra một đóa Linh hoa màu xanh da trời, linh thực này lại tiếp tục sinh trưởng lên nữa.

Mà lúc này, Bạch Tiểu Thuần mới thu hồi ánh mắt đang chăm chú nhìn hạt giống, như lại như có điều suy nghĩ.

Lý Thanh Hậu một mực quan sát Bạch Tiểu Thuần, thấy vậy, trong mắt y cũng chợt phát sinh một tia kinh ngạc sâu kín mà ngoại nhân rất khó nhận ra.

Trong lúc Bạch Tiểu Thuần còn đang trầm tư suy nghĩ thì đám đệ tử ngoại môn xung quanh đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Đỗ Lăng Phỉ, lúc này linh thực trong tay nàng cũng đã cao tới hai thước, nở ra đóa hoa thứ hai rồi.

Khi linh thực trong tay của Đỗ Lăng Phỉ nở ra đóa hoa thứ ba thì Bạch Tiểu Thuần mới thôi động linh khí trong người mà dũng mãnh tiến vào bên trong hạt giống. Nhưng linh khí này cũng không duy trì bình ổn mà liên tục đứt đoạn, thậm chí khi hạt giống đã nảy mầm, hắn còn hà ra một hơi đem mầm kia thổi bay đi.

Thời gian trôi qua khoảng một nén nhang, sắc mặt Đỗ Lăng Phỉ cũng đã có chút tái nhợt, nhưng nàng vẫn hung hăng cắn răng một cái, một hơi đem linh thực này nở ra sáu đóa hoa mới nhẹ nhàng thở ra rồi đặt linh thực qua một bên, hướng về Lý Thanh Hậu cúi đầu.

“Sáu đóa Linh hoa, có thể tính là phẩm giai cao cấp, không tệ.” Lý Thanh Hậu nhẹ gật đầu.

Trong lòng Đỗ Lăng Phỉ mới cảm thấy thỏa mãn, bèn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, nhìn thấy linh thực trong tay hắn còn chưa tới một thước thì vẻ khinh miệt trong mắt lại dâng thêm nhiều hơn nữa.

Những đệ tử ngoại môn bên kia cũng đều phấn chấn tinh thần.

“Không hổ là Đỗ sư tỷ, Lam Linh hoa có thể nở ra sau đóa đã không tầm thường rồi. Bạch Tiểu Thuần bên kia còn chưa nở ra lấy một đóa hoa, thật sự là phế vật a.”

“Loại tỷ thí thôi hóa này, đầu tiên là phải quan sát xem đây là hạt giống gì, sau đó còn phải dựa theo quy luật sinh trưởng của từng hạt giống mà tiến hành thôi hóa. Phương diện này của Đỗ sư tỷ coi như đã vô cùng tinh thông rồi.”

Đang lúc mọi người còn bàn tán, thì linh thực trong tay Bạch Tiểu Thuần cũng dần cao tới một thước, ngay sau đó cũng nhanh chóng nở ra một đóa hoa nhỏ khô quắt màu xanh da trời, đem so với hoa của Đỗ Lăng Phỉ thì dường như có vẻ không có đủ dưỡng chất. Đám ngươi xung quanh còn chưa kịp cười nhạo, thì linh thực này vẫn giữ nguyên độ cao một thước nhưng đã nở ra thêm một đóa hoa nhỏ màu xanh da trời nữa, sau đó là đóa thứ ba, đóa thứ tư, đóa thứ năm, đóa thứ sáu, đóa thứ bảy…

Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, linh thực trong tay Bạch Tiểu Thuần lại xuất hiện liên tục chín đóa hoa!

Một màn này khiến cho tâm thần toàn bộ đám người đều chấn động, đồng loạt quay nhìn lại với vẻ không tưởng tượng được.

“Lam Linh hoa mỗi thước sẽ nở một đóa hoa, sao có thể một thước nở chín đóa được!” Đỗ Lăng Phỉ cũng có chút sửng sốt, cảm thấy việc này có chút khó tin.

Chỉ là một màn này còn chưa kết thúc, ngay khi chín đóa hoa nhỏ màu xanh da trời xuất hiện, thì hai mắt Bạch Tiểu Thuần cũng chợt lóe lên. Hắn hít sâu rồi đột nhiên phun ra một hơi thở ẩn chứa linh khí bên trong, rơi vào bên trên chín đóa hoa nhỏ này. Chín đóa hoa nhất thời run lên, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy màu sắc của chín đóa hoa này nhanh chóng biến đổi, đổi sang màu xanh lá cây!

Từ lam sắc, nhưng cuối cùng sau khi trưởng thành, lại chuyển biến hoàn toàn sang thanh sắc!

“Đây…đây không phải là Lam Linh hoa!” Trong đám đệ tử xung quanh, có vài người nhanh chóng nhận ra được, chợt trợn mắt, mang theo vẻ mặt đầy rung động.

“Thanh Linh hoa, lúc còn là hạt giống thì vô cùng khó phân biệt giữa Lam Linh hoa và Thanh linh hoa, nhưng phương pháp thôi hóa lại hoàn toàn khác nhau. Nếu như dùng phương pháp thôi hóa như Lam Linh hoa thì chỉ có thể nở ra Lam Linh hoa, lãng phí hoa giống!”

Toàn bộ mọi người lúc này đều giật mình nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần với ánh mắt không thể nào tin nổi.

Lúc này Bạch Tiểu Thuần cũng đã mở mắt ra, cầm Thanh Linh hoa trong tay để sang một bên, cười ha hả, chắp tay sau lưng nhìn về phía Đỗ Lăng Phỉ.

Tạo nghệ thảo mộc của hắn thật sự đã đến một trình độ không cách nào hình dung được. Nhìn kỹ một chút thì đã nhanh chóng nhận ra sự khác biệt, loại trình độ phân biệt này đối với hắn là quá đơn giản.

Sắc mặt của Đỗ Lăng Phỉ cũng đầy biến hóa. Thậm chí nàng còn có cảm giác như vừa bị người tát một cái, cả người cũng lùi về sau, mắt nhìn về phía Lam Linh hoa, rồi lại đưa mắt nhìn về phía Thanh linh hoa của Bạch Tiểu Thuần, cảm thấy trên mặt chợt nóng bừng. Vừa rồi bản thân nàng còn cao ngạo chỉ điểm cho đối phương, nhưng chỉ trong nháy mắt lại chứng minh hết thảy mọi chuyện, chính mình vừa rồi lại làm lãng phí mất hoa giống.

“Nhất định là Bạch Tiểu Thuần này vận khí tốt, ta nhìn thì thấy là Lam Linh, nhưng hắn lại nghĩ là Thanh Linh. Đích xác chỉ có nguyên nhân này, không phải hắn có khả năng phân biệt mà nhận ra được!” Đỗ Lăng Phỉ cắn răng thầm nghĩ.

“Vòng thứ nhất, Bạch Tiểu Thuần thắng. Giống hoa này hoàn toàn chính xác là Thanh Linh mà không phải là Lam Linh. Nhìn như giống hệt nhau, nhưng đường vân lại có chút khác nhau, nếu như không tỉ mỉ nhìn thì rất khó phát hiện ra, quả thật rất dễ lẫn lộn.” Lý Thanh Hậu nhàn nhạt mở miệng, đưa mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần. Sau đó y nâng tay phải vung lên, trong tay xuất hiện một gốc linh thảo.

Linh thảo này lại rất đặc biệt, có bốn màu sắc khác hẳn nhau. Chín lá cây cũng khác hẳn nhau, nở ra hai đóa hoa, một đen, một trắng, dường như hoa này như có đầy đủ linh tính mà thường xuyên va chạm vào nhau như muốn áp chế đối phương. Tuy nhìn thì như cùng là một cây, nhưng cẩn thận nhìn lại thì có thể phát hiện một số dấu vết chiết ghép.

“Vòng đầu khảo thí là thôi hóa, đợt thứ hai này sẽ lấy phân biệt làm chính đi. Gốc linh thực trong tay ta do nhiều loại linh thảo chiết ghép mà ra. Người nào trong các ngươi kể được chính xác nhiều loại hơn, thì thắng lợi.”

Lý Thanh Hậu đặt gốc linh thảo này lơ lửng trước người, đưa mắt nhìn về Bạch Tiểu Thuần như muốn xem xem tiểu hài tử ngày đó bản thân mình đưa vào tông môn, phải chăng có thể khiến cho bản thân lại tiếp tục giật mình nữa hay không.

Đỗ Lăng Phỉ cắn răng. Nàng cảm giác lúc nãy mình đã quá sơ suất nên lúc này càng thể hiện ra vẻ nghiêm túc chưa từng có, sau khi lấy ra miếng ngọc giản thì nàng bước đến bên cạnh gốc Linh thảo kia.

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần chợt lộ ra ánh nhìn đầy hứng thú, hắn cũng đi tới. Hai người nhìn ngắm thật lâu, thỉnh thoảng lấy ra ngọc giản ghi chép lại. Một lát sau, Đỗ Lăng Phỉ đưa tay di di trán, sau đó lui lại vài bước, sắc mặt đầy âm tình bất định mà nhìn qua Bạch Tiểu Thuần. Nàng vừa rồi nhìn ra được tám loại, còn những thứ khác, nàng có phân biệt thế nào đi nữa cũng không nhận ra được.

Chỉ là Bạch Tiểu Thuần bên kia chẳng những còn chưa dừng quan sát, mà ngược lại hai mắt hắn cũng dần sáng lên. Thậm chí còn xuýt xoa, đảo quanh linh thảo kia vài vòng, lâu lâu còn kinh hô lên một tiếng như vừa phát hiện thêm điều kinh hỉ nào đó.

“Còn có thể như vậy?”

“Đây là. . . Có ý tứ!”

Bốn phía đều yên tĩnh nhìn Bạch Tiểu Thuần. Bọn họ cũng không tin lúc nãy Bạch Tiểu Thuần dựa vào thực lực bản thân có thể phân biệt được. Đại đa số đều cho rằng vận khí của Bạch Tiểu Thuần rất tốt, trực tiếp nhìn nhận đấy là Thanh Linh hoa rồi tiến hành thôi hóa luôn.

“Giả vờ, ngươi lại tiếp tục giả vờ.” Trong lòng Đỗ Lăng Phỉ rất không phục, càng nhìn Bạch Tiểu Thuần càng cảm thấy chán ghét.

Thời gian trôi qua khoảng một nén nhang, Bạch Tiểu Thuần cũng chưa dừng lại. Hắn hoàn toàn nhập tâm, quên cả tỷ thí. Loại chiết ghép linh thảo thế này dường như đã mở ra trong đầu Bạch Tiểu Thuần một cánh cửa rộng lớn đối với tạo nghệ thảo mộc. Khiến cho mấy vạn giống thảo dược trong đầu hắn đã không còn là một đám riêng rẽ, mà như bắt đầu dung hợp lại với nhau.

Hồi lâu sau, Bạch Tiểu Thuần mới lưu luyến lui về phía sau. Nhưng lúc nhìn qua linh thảo, ánh mắt hắn cũng lộ ra đầy vẻ si mê và hâm mộ.

Hai người Lý Thanh Hậu cùng Tôn trưởng lão chợt nhìn nhau. Sau đó Lý Thanh Hậu bỗng nhiên mở miệng.

“Được rồi, lúc này thì hai người các ngươi cũng nêu lên linh thảo đã nhận biết được đi. Đỗ Lăng Phỉ, ngươi nói trước.”

Đỗ Lăng Phỉ cắn răng một cái, rồi lấy ra ngọc giản, bắt đầu liệt kê.

“Đệ tử chỉ nhận biết được tám loại, theo thứ tự là Thủy Thiên Văn, Hàn Nhất Căn, Địa Long quả, Thần Vụ Thảo. . . Cuối cùng thì là Hoàng Thổ Tinh!” Nói xong, Đỗ Lăng Phỉ nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần. Nàng không tin Bạch Tiểu Thuần có thể vượt qua bản thân mình, dù sao tám loại thảo dược tuy không nhiều lắm, nhưng thực tế lại thì linh thảo bên kia được chiết ghép gần như là hoàn mỹ với độ khó cũng vô cùng lớn, nhận ra được tám loại trong đó tuyệt đối không hề ít.

“Hô, nếu như Bạch Tiểu Thuần này cũng vô sỉ nói là tám loại, thì cũng đã có ngọc giản làm bằng chứng!” Đỗ Lăng Phỉ cười lạnh thầm nghĩ.

Bạch Tiểu Thuần ho khan một tiếng, nhìn thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình thì chợt hất tay áo nhỏ lên, sau đó mới xuất ra ngọc giản ghi chép linh thảo.

“Không nói tới tám loại thảo dược mà Đỗ sư tỷ vừa liệt kê ra. Trừ cái đó, thì đệ tử nhìn ra được sáu mươi bảy loại dược thảo. Đáng tiếc trong đó có tới ba mươi mốt loại đệ tử không biết, chỉ nhận ra được ba mươi sáu loại mà thôi.” Bạch Tiểu Thuần vừa nói đến đây thì đám đệ tử bốn phía chợt nghẹn ngào kinh hô lên.

“Sáu mươi bảy loại? Điều này sao có thể được chứ?”

“Loại phân biệt này, có thể nhận ra được tám loại đã là cực hạn rồi. Làm sao có thể nhận ra được hơn mấy chục loại chứ?”

Đỗ Lăng Phỉ nhìn Bạch Tiểu Thuần chằm chằm rồi chợt cười lạnh. Nàng thật sự không tin lời đối phương, cho nên đã kết luận Bạch Tiểu Thuần lúc này thật sự đã quá càn rỡ rồi.

“Vậy sao Bạch sư đệ không nói có ba vạn loại tất cả, nói vậy, ngươi đem tất cả ba thiên Thảo mộc nói ra hết một lượt không chừng cũng có thể trúng không ít a.” Đỗ Lăng Phỉ châm chọc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.