Mỹ Nhân Làm Tinh Mang Theo Không Gian Vật Tư Xuyên Đến 70

Chương 34



Thịnh Phóng nói những lời này với vẻ mặt đầy tự hào, còn Thịnh Khai thì cười dịu dàng.

Thịnh Phóng lại nói với Thịnh Mãn Mãn:
“Chị cả của chúng ta là cô gái đẹp nhất trong hai làng thôn Cao Sơn và làng Cao Hưng, ngay cả những thanh niên trí thức từ thành phố đến cũng không đẹp bằng chị cả của chúng ta.


Mắt Thịnh Mãn Mãn sáng lên:
“Ở chỗ của chúng ta cũng có thanh niên trí thức sao?”
“Làng chúng ta không có nhưng làng Cao Hưng có, những thanh niên trí thức đó, có người đẹp trai và năng lượng lắm.


Thịnh Phóng nói đến thanh niên trí thức đẹp trai là mắt sáng lên.

Hai người đều không để ý, Thịnh Khai đứng im lặng một bên, vẻ mặt thay đổi mấy lần.

Từ lúc đầu ngượng ngùng vì được khen, đến khi nghe Thịnh Phóng nói có thanh niên trí thức đẹp trai, vẻ mặt ngượng ngùng và khao khát, cùng với sự tiếc nuối không biết làm sao để chạm tới.

Đi một mạch từ cuối làng đến đầu làng, lại đi thêm mấy trăm mét nữa mới đến chân núi
Hai người chị mỗi người nắm một bên tay Thịnh Mãn Mãn, cố sức trèo lên núi, đến nơi mà ba chị em thường hái nho rừng.

Nhưng đến nơi, ba chị em đều ngây người, nho rừng ở đây đã bị hái khá nhiều, trên giàn chỉ còn lại vài chùm nho rừng nhỏ và chưa chín.

“Đổi chỗ khác đi.


Thịnh Khai đi trước dẫn đường.

Đến một chỗ khác có nho rừng mọc, cũng vẫn tình trạng như vậy.

Lại đổi chỗ khác, chỗ này còn tệ hơn, trên giàn nho rừng chỉ còn lại hai chùm quả.

Thịnh Phóng kêu lên một tiếng:
“Sao lại thế này? Năm nay mọi người không phải xuống đồng làm việc sao? Rảnh rỗi thì chạy lên núi xem nho chín chưa à?”
Vào thời điểm này của những năm trước, nho rừng mới chỉ vừa chín, mỗi sáng họ lên núi đều có thể hái được vài chùm về ăn.

Không biết là năm nay nho chín sớm, hay là có người không biết điều, đến nho chưa chín cũng hái về.

Thịnh Phóng nắm chặt tay:
“Em không tin chỗ khác cũng như vậy!”
Thịnh Mãn Mãn muốn nói, chị hai ơi, chị đừng có mà nói lời xui xẻo nữa!
Lần này ba người đi xa hơn, đi lên một sườn dốc, nhìn xuống có thể thấy những ngôi nhà và một cánh đồng lớn dưới chân núi, Thịnh Phóng chỉ cho Thịnh Mãn Mãn:
“Bên dưới chính là làng Cao Hưng.


Ba người đi loanh quanh, cuối cùng cũng đến một chỗ khác có nho rừng mọc nhưng thấy ở đó đã có người đang hái nho rừng, là hai người đàn ông trẻ tuổi.

“Thanh niên trí thức à?”
Thịnh Phóng vô thức lên tiếng.

Hai người đàn ông đều quay đầu lại nhìn, ánh mắt lướt qua mặt ba người, cuối cùng dừng lại ở trên mặt Thịnh Khai.

Một người trong số đó là người đầu tiên dời mắt đi, người còn lại cũng dời mắt đi theo, cười đáp lời Thịnh Phóng:
“Đúng vậy, chúng tôi là thanh niên trí thức của làng Cao Hưng, còn các cô cũng là người trong làng sao?”
Thịnh Phóng khá vui mừng vì có thể nói chuyện với thanh niên trí thức đẹp trai:
“Chúng tôi không phải người làng Cao Hưng, chúng tôi là người thôn Cao Sơn, ngay bên kia núi.


“Các cô cũng đến hái nho rừng sao?”
Người đàn ông nói lời này lại liếc nhìn Thịnh Khai một cái.

“Vâng.


Thịnh Phóng nói, khuôn mặt nhỏ không khỏi nhăn lại:
“Chúng tôi đã đến mấy chỗ có nho rừng mọc nhưng đều không hái được nho chín, đều đã bị hái hết rồi, chúng tôi mới tìm đến đây, không ngờ! “
Người đàn ông cười với họ, nhường chỗ:
“Cùng hái đi, còn khá nhiều, nho rừng này không ngọt lắm, chúng tôi ăn không hết.


“À, vậy thì cảm ơn nhé.


Thịnh Phóng đeo giỏ nhỏ vui vẻ bước tới.

“Ở đây có một chùm, cô có muốn hái không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.