Muốn Nói Yêu Em

Chương 16



Dù bình thường khuôn mặt Giang Thừa Mạc luôn nghiêm túc, số lần chân chính cáu giận cực kỳ ít. Lần gần đây nhất Tống Tiểu Tây thấy anh như vậy đã mấy năm về trước, giọng nói hiện tại của anh đã lạnh hơn rất nhiều, ngay cả cổ cô cũng không tự chủ rụt lại.

Tống Tiểu Tây không muốn rảnh nghĩ xem vì sao anh lại tức giận như thế, đầu óc của cô đang khẩn trương nhớ lại cách để làm hạ lửa giận của Giang Thừa Mạc. Mà Giang Thừa Mạc hình như còn chưa nói xong: “Không phải bây giờ em cảm thấy cánh đủ cứng rồi, có thể bay? Đọc mấy quyển sách về tâm lý học thì tự nghĩ mình có thể hành động theo trực giác? Em nghĩ là em có thấu kính nhìn rõ sự đời sao? Lan Lăng còn sống cũng cười vào mặt em.”

Tống Tiểu Tây cẩn thận dịch chuyển sang bên mấy cm, nhẹ giọng nói: “Có phải lúc này anh muốn tiên đoán thời hạn kết giao của em?”

Giang Thừa Mạc liếc mắt nhìn cô, lạnh lùng mở miệng: “Nếu em thật sự vẫn muốn tiếp tục có mối quan hệ với anh ta, có chia tay đừng tới tìm anh.”

Tống Tiểu Tây trừng lớn hai mắt, đang muốn túm lấy ống tay áo của anh, anh đã đoán trước được mà né tránh, gõ gõ cửa sổ, nhắm mắt lại lần nữa, chậm rãi nói: “Đến rồi.”

Tống Tiểu Tây về đến nhà, Mật Lị đang cuộn thành một đống tựa vào ghế sô pha ngủ. Tống Tiểu Tây quăng túi sách, lập tức ngồi xếp bằng ở trên thảm, thuận tay ôm nó vào lòng, không nói được lời nào.

Qua một hồi lâu cô nhăn lông mày, lẩm bẩm trong miệng: “Em nói, Giang Thừa Mạc sao phải tức giận như vậy? Những câu nặng lời đều nói hết cả ra, bị như ngưu quỷ xà thần nhập vào người hả? Lý Duy Diệp có chỗ nào không tốt anh ấy đều không chịu nói rõ ràng ra, sẽ để chị chia tay với người ta sao? Chẳng lẽ chị luôn bị anh ấy nắm mũi dẫn đi, anh ấy nói gì chị cũng không được phản kháng? Căn bản chính là quấy nhiễu.”

Sau đó cô trầm mặc trong chốc lát, nhìn chằm chằm cửa sổ tiếp tục lẩm bẩm: “Chẳng lẽ Lý Duy Diệp cùng cha khác mẹ với chị hoặc là đều thuộc ba đời cận huyết? Bọn chị là anh em? Bởi vì liên quan đến chuyện xưa hay chuyện riêng tư của tiền bối nên Giang Thừa Mạc mới không chịu nói? Nhưng như thế cũng không có đạo lý nha.”

“Chẳng lẽ chị không chia tay với Lý Duy Diệp, sau này anh ấy cũng thật sự không quan tâm chị nữa hay sao? Làm sao có thể? Cáp Đa vẫn còn ở chỗ của anh ấy, mật mã chi phiếu của anh ấy chị còn biết đấy. Ngộ nhỡ chị bị bắt cóc, anh ấy còn có thể trơ mắt nhìn con tin bị giết sao?”

Một lát sau nghiêng đầu nói: “Nếu không chị nhịn xuống một chút. Có lẽ hôm nay anh ấy đến kỳ sinh lý của đàn ông, hơn nữa ngủ thiếu giấc mới dẫn đến tâm tình nóng nảy. Tám phần là anh giận chó đánh mèo, không chừng vài ngày sau là hết giận, có phải không?”

Tống Tiểu Tây khổ sở suy tưởng nửa ngày rốt cuộc nghĩ được cách vừa có thể an ủi vừa có thể giải thích cho bản thân. Tâm tình trở nên tốt hơn mấy phần liền đứng dậy đi vào phòng tắm chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.

Ngày tiếp theo của Tống Tiểu Tây trôi qua hết sức đơn giản. Bên kia Giang Thừa Mạc không có tin tức, Lý Duy Diệp gấp gáp bị triệu hồi về thành phố A, Nguyễn Đan Thanh bị thầy giáo gọi đi có nghĩa là đời như bầu trời đen kịt. Tống Tiểu Tây chỉ có thể ở nhà ôm Mật Lị cùng nhau phơi nắng.

Cô chống cằm thuận tiện vuốt lông Mật Lị tiện cho nó đọc «Đi tìm thời gian đã mất», đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa, tiếp theo Mật Lị đang nằm đứng thẳng dậy, đi về phía cửa, đuôi vui mừng ngoáy không ngừng. Tống Tiểu Tây đi theo nó ra mở cửa, mở ra mới biêt là Tống Thường Thanh tới.

Vẻ mặt lười biếng của Tống Tiểu Tây trở nên nghiêm túc.

Nói như vậy, cô và Tống Thường Thanh nửa tháng đến hai tháng mới thấy mặt nhau một lần, mỗi lần quay về đều là Tống Thường Thanh lấy các lý do khác nhau, chỗ hai người gặp mặt không phải ở nhà lớn họ Tống thì là tiệm cà phê, cơ bản không có chỗ khá. Tống Tiểu Tây đứng ở cửa tiện thể tính toán, giờ cách lễ tình nhân quả thật cũng được hơn nửa tháng, chỉ là cô không nghĩ tới, lúc này Tống Thường Thanh tự mình đến nhà trọ của cô.

Cô như khúc gỗ để ông tiến vào, sau đó quay lại rót cho ông ly trà, rồi ngồi xuống sô pha cách ông một khoảng xa. Mật Lị rúc vào tay áo Tống Thường Thanh cọ cọ, Tống Thường Thanh nhẹ nhàng vuốt bộ lông trắng muốt trên lưng nó, Tống Tiểu Tây và ông im lặng một lúc lâu, mở miệng trước: “Ngài tới cũng tốt, mời mang Mật Lị về đi.”

Tống Thường Thanh ngẩng đầu nhìn cô một cái, thả Mật Lị ra, nói: “Con thích thì giữ nó lại.”

Tống Tiểu Tây thờ ơ: “Con tuyệt đối không thích.”

Dù sao ở trước mặt ông cô cũng không có hình tượng để nói, lật lọng cũng chỉ là sớm hay muộn. Tống Thường Thanh nhìn cô, thở dài: “Nếu như vậy, cha sẽ mang đi.”

Hai phút tiếp theo chán ngắt. Tống Thường Thanh từng uống trà từng ngụm, Tống Tiểu Tây thuận tay gọt một quả táo. Cuối cùng đánh vỡ trầm mặc là Tống Thường Thanh, ông trầm ngâm mở miệng: “Cha nghe Thẩm Dịch nói, gần đây con lui tới cùng Lý Duy Diệp.”

Dao gọt táo trên tay Tống Tiểu Tây lực hơi mạnh, vỏ táo dài dài đứt xuống. Đầu cô cũng không ngẩng lên thản nhiên nói: “Đó là tự do của con.”

“Cha biết con trưởng thành sẽ tự nhiên có chủ kiến của mình. Cha chỉ có một đề nghị, Lý Duy Diệp là một người tốt, nhưng tính cách của con và cậu ta không hợp. Cha không hi vọng nhìn thấy con quay đầu sẽ chịu thua thiệt khổ sở.”

Tống Tiểu Tây cười cười, từ từ nói: “Cha, nói thật sự, lúc ngài tái hôn con cũng nói ngài và dì Vương không hợp, con cũng cho rằng tính cách của hai người không hợp. Con không can thiệp vào hôn nhân của người, cũng xin ngài đừng có can thiệp vào chuyện của con.”

Cô nói rõ ràng từng chữ từng chữ một, vỏ táo cuối cùng trên tay lúc cô nói xong cũng rơi xuống đĩa, mà con dao gọt trái cây cũng lập tức cứa vào ngón tay cô.

Tống Tiểu Tây ném dao gọt trái cây lên bàn, lấy tay giữ lại chỗ bị thường ở ngón tay, không nhìn ánh mắt phức tạp của Tống Thường Thanh, lạnh giọng nói tiếp: “Hôn nhân của ngài và mẹ hỏng bét như vậy, thì có tư cách gì nhắc nhở con?”

Ba phút sau, Tống Tiểu Tây từ cửa sổ thấy xe của Tống Thường Thanh chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt, cuối cùng buông tay đang giữ ngón tay bị thương ra, nhíu mày, nhìn quả táo bị máu nhuộm đỏ, đập tay vào cửa.

Tống Tiểu Tây băng bó ngón tay kỹ càng, nhặt quyển «Đi tìm thời gian đã mất» lên lần nữa, lại nghĩ đến hôm nay chú chó nhỏ nghe cô đọc cũng không còn nữa, không thể làm gì khác hơn là ném sách trở lại tử đầu giường, ngả đầu xuống ngủ.

Cô mơ mơ màng màng không biết ngủ bao lâu, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nửa mở mắt thấy là Thẩm Dịch, muốn giả vờ không nghe thấy tiếp tục nằm xuống ngủ, nhưng mà tiếng chuông nhất quyết không tha, không thể chống lại chủ nhân vô lại của cuộc gọi này, cuối cùng chỉ có thể nhận.

Điện thoại vừa thông, câu nói gọn gàng dứt khoát khiên cô không thể cắt lời: “Nghe nói gần đây em phạm phải tiểu nhân, ầm ỹ với anh Thừa Mạc của em rồi lại ầm ỹ với cha em?”

Ngay cả ánh mắt Tống Tiểu Tây cũng không nháy: “Có việc xin hỏi, không việc xin đi.”

Thẩm Dịch cười cười: “Anh là có ý tốt muốn mời em đi ăn cơm giải sầu. Buổi tối đi Điền Ký ăn cá không?”

“Không đi.”

“Vì sao không đi?”

“Không đi chính là không đi!” Tống Tiểu Tây nói lớn tiếng vào điện thoại, “Em đang ngủ! Ngủ! Nấu cá hoặc nấu Thẩm Dịch đi, tất cả không có hứng thú!”

Thẩm Dịch cười khanh khách: “Không ăn thì không ăn, phát lửa lớn như vậy làm gì? Làm sao em lại y như Giang Thừa Mạc, anh vừa gọi điện mời cậu ấy ăn cơm, cậu ấy cũng nói không đi, sau đó cũng nói nấu cá hoặc nấu Tống Tây, tất cả không hứng thú. Anh nói này Thất tiểu thư, em trêu chọc cậu ấy cái gì? Người ta đều muốn nấu Tống Tây.”

Tống Tiểu Tây tức giận: “Mắc mớ gì tới anh?”

Thẩm Dịch chậc một tiếng: “Em để anh bát quái không được sao? Hỏa khí của Giang Thừa Mạc bên kia lớn lắm, mở lời liền mắng anh, nói anh là vô tích sự, nói em là ăn no dửng mỡ.”

Tống Tiểu Tây mở mắt ra, ngồi dậy: “Nhất định anh làm chuyện không được vẻ vang gì, anh ấy mới nói những lời như vậy.”

“Rõ ràng trong lòng anh là ý tốt có được không?” Thẩm Dịch lười biếng nói, “Em mới là người ăn no không có việc gì làm, cậu ấy mới giận đến mức nói những lời như thế.”

Tống Tiểu Tây cười nhạo anh, lười phân biệt: “Em cúp.”

“Đừng nóng vội!” Thẩm Dịch nói, “Em nói cho anh biết hai người có chuyện gì được không?”

“Không phải anh là bán tiên Thẩm Dịch sao? Tự mình xem đi.”

“Em trực tiếp nói cho anh không phải càng tốt sao?” Thẩm Dịch chỉ cười, “Anh ở trước cửa nhà em rồi, mở cửa nhanh.”

Một giây tiếp theo Tống Tiểu Tây nghe thấy tiếng chuông cửa. Thẩm Dịch ấn chuông như là đang gõ trống, Tống Tiểu Tây vốn không muốn để ý tới, nhưng mà tiếng chuông như truy hồn đòi mạng khiến người khác đinh tai nhức óc, không thể làm gì khác hơn là mở cửa. Thẩm Dịch bước vào cửa thì nhìn thấy quả táo dính chất lỏng màu đỏ kia, cúi người xuống, dùng ngón cái và ngón trỏ cầm lấy cuống quả táo, cẩn thận giơ lên nhìn, cười nhạo một tiếng, quay lại nói với Tống Tiểu Tây: “Cái người này sao lại lãng phí lương thực thế. Em nên lấy ảnh Giang Thừa Mạc treo lên tường, cầm phi tiêu hướng về phía mặt câu ta mà ném.”

“Em treo anh ấy, cũng muốn treo anh.”

“Sao lại treo anh, anh cũng không gây gổ với em.”

Tống Tiểu Tây liếc nhìn anh: “Anh tới đây làm gì? Anh rất rảnh rỗi sao? Công ty của anh phá sản rồi sao? Người lớn nhà anh không tìm anh gây phiền toái sao? Bạn gái của anh không có một khóc hai nháo ba thắt cổ với anh sao?”

Trên khuôn mặt Thẩm Dịch vẫn nở nụ cười, đôi mắt hoa đào xinh đẹp: “Nói giỡn, việc công ty không bao giờ là hết, nơi này của em thật thảnh thơi. Khó có được lúc em và Giang Thừa Mạc xích mích lớn như vậy, anh tự mình đến đây xem một chút chuyện cười.” Nhanh chóng tránh thoát gối ôm Tống Tiểu Tây đập tới, lại nói tiếp, “Trước kia anh sẽ có lúc Giang Thừa Mạc không che chở em, hiện ại cậu ấy rốt cuộc đứng một chiến tuyến với anh, anh có thể không vui mừng sao? Anh có thể không tới nhìn em một cái sao?”

Khuôn mặt Tống Tiểu Tây không thay đổi: “Nói xong? Anh có thể đi rồi.”

Thẩm Dịch sờ cằm, còn cười khanh khách: “Được rồi, anh nói nghiêm túc. Nói cho cùng Lý Duy Diệp cũng là người ngoài, em vì hắn mà tức giận với người thân của em. Em nghĩ lại xem, từ nhỏ đến lớn khi em tranh cãi với Giang Thừa Mạc, quay đầu lại không phải chứng mình rằng đều là lỗi của em? Lúc này cần gì phải làm đến mức vỡ đầu chảy máu mới thu tay lại?”

Tống Tiểu Tây cắn răng, gằn từng chữ nói: “Trong năm phút đồng hồ anh còn không ra khỏi cái nhà này, thứ em đập sẽ không phải là gối ôm nữa, anh có tin không?”

“Từ nhỏ đến lớn còn không có người dám đuổi anh ra ngoài cửa.” Thẩm Dịch lơ đễnh, còn trên ghế sô pha duỗi người, cằm để trên mu bàn tay, ngồi nhìn cô từ trên xuống dưới, giống như muốn tìm ra được cái gì đó, sau đó chậm rãi nói: “Không phải là đến kỳ hả? Nóng nảy thành ra như vậy?”

Tống Tiểu Tây cầm một quả táo lên không khách khí ném vào ót của anh, bị anh nhanh tay nhanh mắt giữ lại, đưa lên miệng cắn một cái, cười yếu ớt: “Chớ hồ đồ, anh còn chuyện chính phải nói.”

Tống Tiểu Tây vốn không có ý muốn tin tưởng, nhưng anh thu lại nụ cười, thần sắc nghiêm nghị, Tống Tiểu Tây nghi ngờ nhìn anh: “Anh thật sực có chuyện phải nói với em?”

Thẩm Dịch chợt đứng dậy, đi thẳng tới ghế đối diện nơi cô đang ngồi, khẽ vúi đầu, nhìn hai mắt của cô, nhỏ giọng nói: “Tiểu Thất, hai ta quen biết ít nhất hai mươi năm rồi nhỉ? Em có ấn tượng như nào với anh?”

Con ngươi của Thẩm Dịch trong trở, kết hợp với đôi mắt cong cong đào hoa cùng với lông mi thật dài, hiệu quả có thể nói là tương đối tuyệt hảo. Tống Tiểu Tây bị anh dùng loại ánh mắt bình tĩnh này nhìn, da đầu tê dại một hồi, cau mày đang muốn nói câu phá vỡ loại không khí không bình thường này, anh nhẹ giọng chặn lời cô: “Trả lời anh.”

Vì vậy, đầy bụng ngôn từ của Tống Tiểu Tây bị trôi xuống, chỉ nói ra một câu: “Không tốt bằng Giang Thừa Mạc.”

“Kia tổng kết so với các anh khác là tốt hơn?”

Đầy bụng ngôn từ của Tống Tiểu Tây lại lần nữa nghẹn lại, chỉ nói một chữ: “Phải.”

Thẩm Dịch thở dài một cái, lời nói so với trước kia còn nhẹ nhàng hơn, ánh mắt cũng như sóng nước tràn đầy dịu dàng, cười nói: “Anh biết trước kia anh luôn trêu chọc em, anh nhận lỗi với em. Nhưng anh cũng chỉ cho phép chỉ một mình anh được trêu chọc em, người khác trêu chọc em không phải anh đều giúp em xử lý bọn họ sao? Nói thật, nhưng cô gái khác không có người nào có thể khiến anh để ý giống như em được. Anh không phải muốn đối xử như vậy với em, nhưng nếu không sao có thể có vị trí trong lòng em như bây giờ? Thật ra thì, Tống Tây, anh thích em lâu rồi.”

Tiếp theo thừa dịp cô sững sờ thì kéo tay cô qua, sau đó không biết lấy ở đâu ra một chiếc nhẫn sáng bóng, đeo vào một ngón tay nào đó, Thẩm Dịch ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ nói: “Ngay cả tín vật đính ước anh cũng chuẩn bị xong. Tống Tiểu Tây, em gả cho anh có được hay không?”

Tống Tiểu Tây ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một tia ranh mãnh xuất hiện trong đáy mắt anh, ngay lập tức tức giận ngập trời ngập đất xông tới, hung hăng đạp anh một cước: “Anh đi chết đi!”

Tống Tiểu Tây đá Thẩm Dịch ra khỏi nhà trọ, anh vẫn đứng ở ngoài cửa như cũ không chịu đi. Ngăn cách một cánh cửa có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nói đáng đánh đòn truyền tới: “Thật ra em có thể nghe được rõ ràng, anh nói cái gì em cũng đều tin, cũng không nói một câu để anh ngậm miệng, anh mới có thể nói dứt khoát được như thế, Giang Thừa chẳng lẽ nói anh không có việc gì làm.”

“Anh đi chết đi!”

“Sẽ không thẹn quá hóa giận chứ?”

“Anh đi chết đi!”

“Anh nói xin lỗi với em là được chứ?”

“Anh đi chết đi!”.

“Ai da, Tống Tây nhà chũng ta là người thâm minh đạo nghĩa, chắc chắn sẽ không vì sắc quên bạn chứ? Nhanh gọi điện cho Lý Duy Diệp, nếu không gửi tin nhắn cũng được, nói em và anh ta không thích hợp, hôm nay là ngày tốt để chia tay, đau dài không bằng đau ngắn, chia tay là tốt lắm. Nếu em cảm thấy nói như vậy quá tuyệt tình, anh có thể cung cấp miễn phí cho em rất nhiều lý do chia tay ôn hòa khác, được không?”

“Anh đi chết đi!”

“… Em là Repeater chuyển thế à?”

“Anh đi chết đi!”

Thẩm Dịch không có đi chết, nhưng anh càm ràm hồi lâu cũng đi. Tống Tiểu Tây cảm thấy mình tức giận còn lớn hơn trước kia rất nhiều, giống như là tích trữ hàng tấn tảng đá trong phổi, xua đi không được. Cuối cùng cô văng hết khay trà và quần áo ra ngoài, cũng không có hả giận.

Thật ra chính cô cũng không biết cơn giận của mình từ đâu mà đến, suy nghĩ mãi vẫn không có cách giải thích. Cuối cùng dậm chân, ngã xuống giường ngủ tiếp.

Cuối cùng cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mơ hồ nhận “Ưmh” một tiếng, bên kia Lý Duy Diệp dừng một chút, nhẹ nói: “Anh đánh thức em?”

“Là em ngủ không đúng lúc.” Tống Tiểu Tây xoa hai mắt ngồi dậy, nhìn thời gian trên tường, “Không phải anh nói hôm nay rất bận sao? Giờ mới sáu rưỡi, anh đã họp xong, xử lý xong tài liệu, về nhà cơm nước xong rồi sao?”

“Em nói một câu tất cả chuyện hôm nay anh làm, anh còn cái gì để nói?” Lý Duy Diệp cười cười, “Ngày hôm qua nghe nói ngày nay em tương đối nhàn rỗi, hôm nay anh suy nghĩ một chút, cảm thấy nhân cơ hội này dụ dỗ em tới thành phố A chơi hai ngày.”

“Người buôn trẻ em đều nói những lời thật lòng như này sao, sẽ không thể kiếm được tiền chứ?”

Lý Duy Diệp nói: “Người phải tùy theo hoàn cảnh mà dụ dỗ người chứ. Anh cho là phải thẳng thắn đối với em, em mới có thể đồng ý.”

“…”

“Hơn nữa anh rất nhớ em.” Anh nhẹ giọng nói, “Anh hi vọng em có thể tới đây. Là bạn trai, yêu cầu này không tính là quá phận, có phải không?”

“…”

“Được rồi, anh biết rồi.” Lý Duy Diệp đợi trong chốc lát, không thấy cô trả lời, thở dài, “Cách mạng chưa thành công, anh còn phải cố gắng nhiều hơn. Buổi tối em ăn cơm chưa?”

Tống Tiểu Tây cắn môi một cái, liếc mắt nhìn quyển «Đi tìm thời gian đã mất», cùng với album ảnh bày la liệt, thở dài trong lòng, bật thốt lên: “Vậy tối nay em đến.”

Lý Duy Diệp rõ ràng không nghĩ rằng cô đồng ý sảng khoái như vậy, hơi ngẩn ra mới bật cười, dịu dàng nói: “Hoan nghênh. Đặt vé máy bay xong thì gọi cho anh, anh đến sân bay đón em.”

Tống Tiểu Tây lên mạng đặt vé máy bay sớm nhất đến thành phố A, lúc thu thập quần áo vẫn do dự xem có nên gọi điện xin phép Giang Thừa Mạc một chút hay không. Nếu là trong quá khứ cô làm việc này, chắc chắn sẽ gọi điện thông báo cho Giang Thừa Mạc. Nhưng hiện tại nếu nói điều này, màn nàng muốn đi thành phố A là chỗ ở của Lý Duy Diệp, Tống Tiểu Tây cảm thấy, mặc dù hành động cả đêm đi đến thành phố A này của mình tìm được lý do nhỏ bé là “Em ở thành phố T ngẩn ra đến phiền, muốn đi thành phố A giải sầu thôi”, nhưng vào tai Giang Thừa Mạc chắc chắn sẽ thành cả đêm bỏ trốn đi tìm bạn trai.

Nếu bây giờ cô nói, đoán rằng không tránh khỏi rùng mình. Theo tình hình bây giờ, Tống Tiểu Tây căn bản có thể đoán trước được phản ứng của Giang Thừa Mạc, trước khỏi cần nói sắc mặt của anh, đoán chừng nếu nghe được lời này trong điện thoại, điện thoại màu trắng bạc số lượng có hạn của anh có thể sẽ bị ném thẳng đến tường bay tứ tung.

Nhưng mà cô lại không muốn ở lại thành phố T. Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, còn quyết định tiền trảm hậu tấu, đợi đến thành phố A thì nói.

Ngay khi Tống Tiểu Tây lên máy bay chờ đợi cất cánh, vẫn cảm thấy không ổn. Cô lại nghĩ, lấy điện thoại ra, bấm số Giang Thừa Mạc.

Vậy mà bên kia chỉ vang hai tiếng thì bị cắt đứt. Tống Tiểu Tây nhìn chằm chằm màn hình tối đen, một hơi nghẹn ở phổi, hít một hơi thật sâu, cố gắng tự mình an ủi không cần so đo với anh, phải có người làm bậc thang đi xuống, mà cô là người đó. Vì vậy gửi tin nhắn cho anh.

“Anh chỉ nói không thể đi tìm anh, cũng không nói không được gọi điện nhắn tin chứ?”

“Em thật sự không muốn nói chia tay với Lý Duy Diệp, anh thật sự tính toán cả đời không để ý tới em?”

Cô còn muốn biên soạn nữa, nữ tiếp viên hàng không đã nhẹ nhàng nhắc nhở cô cần tắt máy. Cô ấy để tay trước ngực, đứng cạnh chờ đợi động tác của cô, Tống Tiểu Tây rốt cuộc phải bất đắc dĩ tắt máy.

Máy bay hạ cánh Tống Tiểu Tây mở máy chuẩn bị tiếp tục biên soạn tin nhắn nữa, nhưng mà còn chưa đánh xong điện thoại Giang Thừa Mạc đã gọi tới. Cô nhấc máy, tiếng nói quen thuộc truyền tới: “Chuyện gì?”

Tống Tiểu Tây “A” một tiếng, rất nhanh mặt mày hớn hở: “Hiện tại anh không tức giận chứ?”

Giang Thừa Mạc cười nhạo một tiếng, muốn nói gì thì trong sân bay tiếng nói trên loa thông báo “Sân bay thành phố A” vang dội khắp nơi. Rất nhanh Tống Tiểu Tây nghe thấy bên kia một mảnh yên lặng, giống như ngay cả hô hấp cũng biến mất, lại một lúc lâu sau, rốt cuộc Giang Thừa Mạc âm u mở miệng: “Tống Tây, em không cần nói cho anh biết, hiện tại em đang đứng trên địa bàn thành phố A.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.