Lâm Tử Lạp cảm thấy anh thật khó hiểu.
Không phải anh cũng qua lại với Tần Lộ Khiết đó sao?
Hơn nữa cô và Hà Khiếu Khiên cũng đâu phải mối quan hệ như anh nghĩ, anh dựa vào đâu mà can thiệp vào chuyện của mình?
“Tôi không quản anh, cũng mong anh đừng can thiệp vào chuyện riêng tư của tôi…”
Cô còn chưa nói hết lời, môi đã đột nhiên bị chặn lại.
Lời muốn nói xoay quanh ở đầu lưỡi, lại nói không nên lời.
“A…”
Lâm Tử Lạp kịp phản ứng, đẩy anh ra.
Tông Triển Bạch lấy lại lý trí, lùi lại một bước.
Anh nhìn người phụ nữ trước mắt với vẻ không tin nổi!
Anh vừa làm gì?
Tần Lộ Khiết chủ động như vậy, anh còn chẳng muốn thân thiết với cô ta.
Nhưng khi nhìn đôi môi hồng của người phụ nữ này không ngừng khép mở, đầu óc chợt trống rỗng trong giây lát ngắn ngủi, không khống chế được mà làm ra chuyện khiến anh cũng phải bất ngờ!
Ngoại trừ đêm đó, Lâm Tử Lạp chưa từng có hành vi thân mật như vậy với bất kỳ một người đàn ông nào, cô xấu hổ lại chấn động.
“Anh… anh dựa vào đâu chứ?” Lâm Tử Lạp cảm thấy mình bị xâm phạm.
Cô đúng là bán mình nhưng tuyệt đối không phải là người phụ nữ tùy tiện.
Anh dựa vào đâu chứ?
Tông Triển Bạch xoay người, quay lưng về phía cô: “Cô là vợ của tôi.”
Cho nên anh có làm gì cũng không quá đáng!
Lâm Tử Lạp trợn tròn mắt nhìn. Đây… rõ ràng là già mồm át lẽ phải!
“Chúng ta không phải là vợ chồng, chỉ là giao dịch!” Giọng nói của Lâm Tử Lạp cũng trở nên run rẩy.
Cô sợ khi có tiếp xúc thân mật như vậy với đàn ông.
Đêm đó chính là ác mộng của cô!
Cô bài xích hành vi thân mật giữa nam và nữ.
Lâm Tử Lạp quá mức phẫn nộ lại không phát hiện ra sự khác thường của Tông Triển Bạch, sự trấn tĩnh và bình thản của anh chỉ là giả vờ cho cô xem.
Nếu Lâm Tử Lạp đủ bình tĩnh, nhìn kỹ sẽ phát hiện bên tai của Tông Triển Bạch ửng đỏ.
“Cho dù là giao dịch nhưng cô cũng đâu có nói là không thể quan hệ vợ chồng trong lúc làm vợ chồng chứ?” Anh chậm rãi xoay người, thấy Lâm Tử Lạp gần như suy sụp.
Anh nhíu mày.
Nụ hôn của anh không có độc, sao phải suy sụp như vậy?
Hay là cô muốn giữ trong sạch cho người đàn ông kia?
Anh chậm rãi bước đến gần cô: “Một người đàn ông thậm chí còn chẳng thể bảo vệ tốt cho người phụ nữ mình thích, anh ta lại tính là đàn ông gì chứ? Anh ta có gì đáng để cô yêu? Có gì đáng để cô giữ trong sạch cho anh ta?”
Lâm Tử Lạp không hiểu gì cả. Anh nói này là có ý gì?
Lẽ nào anh muốn nói tới Hà Khiếu Khiên?
Khi Lâm Tử Lạp muốn giải thích rõ ràng thì Tông Triển Bạch đã lấy lại bình tĩnh. Anh bước tới trước bàn và ngồi xuống, dựa vào ghế với vẻ lười biếng mà tùy ý, một tay đặt hờ lên trên bàn, vẻ mặt cũng cực kỳ lãnh đạm, dường như hành vi thân mật vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
“Tôi có thể cho cô khu đất ở vịnh Tiên Thủy, nhưng…” Anh dừng một lát mới nói tiếp: “Không phải là cho không.”
Lâm Tử Lạp siết chặt hai tay, cố gắng làm cho mình ngừng run rẩy. Trong đầu cô có vô số suy nghĩ, cuối cùng cô đành ép xuống hành vi khinh bạc của Tông Triển Bạch.
Cô bình tĩnh nói: “Anh muốn gì?”
Tông Triển Bạch rũ mí mắt, giọng nói hơi dao động: “Tôi tạm thời còn chưa nghĩ ra, nghĩ xong sẽ lại đòi cô.”
Chỉ sợ đây là chuyện kích động nhất mà anh từng làm từ từ lúc chào đời tới nay.
Ngoài dự đoán!
Không bị anh khống chế!
Lâm Tử Lạp mím môi, cô muốn đoạt lại mấy thứ kia từ trong tay Lâm Viên Trung cũng không dễ dàng gì. Nếu quả thật có thể nhận được lợi thế để giao dịch với Lâm Viên Trung, tất nhiên là tốt hơn.
Chẳng qua…
“Tôi sẽ không bắt cô giết người phóng hỏa, cũng sẽ không bảo cô làm chuyện trái đạo đức.” Tông Triển Bạch dường như nhìn ra lo lắng của cô nên dụ dỗ.
Cô do dự một lát mới nói: “Được.”
Bây giờ cô không có gì đâu, còn sợ gì chứ?
Nếu có thể nhanh chóng cướp lại mấy thứ kia, cô có thể đưa mẹ rời khỏi nơi này, tìm một nơi yên tĩnh để sống.
“Tôi lặp lại một lần nữa, khi cô còn là quan hệ vợ chồng với tôi thì không được phép có bất kỳ người đàn ông nào!” Vừa nghĩ tới hình ảnh cô và Hà Khiếu Khiên ôm nhau, trong lòng anh tự nhiên có sự tức giận, buồn bực không có cách nào nói rõ được.
“Tôi và…”
“Cô có thể ra ngoài!” Cô còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị Tông Triển Bạch ngắt lời.
Anh không muốn nghe Lâm Tử Lạp nói về chuyện của cô và người đàn ông kia.
Nghe là phiền lòng!
Môi Lâm Tử Lạp giật giật, cuối cùng cũng không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Vào giây phút cửa phòng làm việc vừa đóng lại, tất cả vẻ trấn tĩnh và bình thản trên mặt Tông Triển Bạch đã chẳng còn sót lại chút nào nữa.
Anh day mi tâm. Vừa rồi anh quá kích động.
Nghĩ đến nụ hôn ngắn nhưng để ấn tượng sâu sắc như vậy, ngón tay anh trượt đến trên môi, dường như nơi đó vẫn còn lưu lại mùi của cô. Một nụ cười vô thức hiện ra trên khóe môi anh.
Ngay cả bản thân anh cũng không hề cảm giác được là mình đang cười.
Rõ ràng hoang đường lại lưu luyến.
Môi của cô… thật sự rất mềm.
Rất giống với Tần Lộ Khiết.
Chỉ là sau đêm hôm đó qua đi, anh không còn tìm được cảm giác làm anh mê mẩn ở trên người Tần Lộ Khiết nữa.
Chẳng lẽ là vì cơ thể của mình lúc đó mới dẫn tới điều đó sao?
Cảm giác này thật sự quá kỳ lạ.
Lâm Tử Lạp ra khỏi phòng làm việc cũng không để ở lại trong nhà. Mẹ còn đang ở bệnh viện, cô phải qua chăm sóc. Cô vừa ra cửa lại đúng lúc gặp Tần Lộ Khiết tới biệt thự.
Mỗi lần cô nhìn thấy cô ta, cô ta đều trang điểm tinh tế, quần áo ôm sát người trông xinh đẹp lại đoan trang.
“Cô muốn đi ra ngoài à?” Tần Lộ Khiết mỉm cười hỏi.
“Ừ.” Lâm Tử Lạp thản nhiên “Ừ” một tiếng, cô không muốn tiếp xúc nhiều với người phụ nữ này, nhìn rất đơn thuần nhưng lại chưa chắc đã vậy.
“Cô Lâm, cô mang thai con của người khác lại lấy Bạch, anh ấy lấy cô chỉ vì mẹ anh ấy quyết định hôn ước này cho anh ấy thôi. Tôi hi vọng cô đừng có suy nghĩ không an phận. Vợ của anh ấy chính là tôi.”
Ý của Tần Lộ Khiết không súc tích, Lâm Tử Lạp nghe làm sao không biết được.
Lâm Tử Lạp biết Tông Triển Bạch yêu cô ta, cần gì cứ phải liên tục nhấn mạnh ở trước mặt cô?
Cô ta không cảm thấy làm vậy có vẻ phô trương thanh thế sao?
Lâm Tử Lạp mỉm cười: “Tôi biết thân phận của mình, cô Tần không cần lúc nào cũng nhắc nhở tôi đâu.”
Trong giây lát Tần Lộ Khiết nghẹn lời, bị chặn cho không nói được câu nào. Cô ta nhíu mày. Cô gái này không lớn tuổi lắm, tâm trí ngược lại rất trưởng thành.
Lúc này, cô ta mới chú ý tới phòng làm việc mở ra, dù chỉ thoáng thấy một bóng người nhưng Tần Lộ Khiết lại có thể đoán được đó là Tông Triển Bạch. Cô ta đảo tròng mắt, thò tay đẩy Lâm Tử Lạp.
Lâm Tử Lạp đang có thai, cô là người mẹ nên càng nóng lòng muốn bảo vệ con. Khi Tần Lộ Khiết muốn đẩy cô, động tác của cô gần như theo phản xạ đẩy ngược trở lại.
“A…”
Tần Lộ Khiết đi giày cao gót, bị đẩy một cái nên vội vàng nghiêng người sang một bên.
Mà Tông Triển Bạch mới từ trong phòng làm việc đi ra nhìn thấy cảnh tượng này. Anh bước nhanh tới đỡ lấy Tần Lộ Khiết sắp ngã xuống.
Tần Lộ Khiết được Tông Triển Bạch ôm chặt vào trong lòng như vậy, tim đập thình thịch. Cô ta nhân cơ hội giơ tay ôm lấy cổ anh, giọng khàn khàn vì sợ hãi: “Bạch …”
Cô ý không nói ra câu tiếp theo, chỉ làm ra vẻ như bị hoảng sợ vậy.
Lâm Tử Lạp lấy lại tinh thần, ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt khiếp người. Tông Triển Bạch bình tĩnh nhìn cô: “Vì sao phải làm thế?”
Lâm Tử Lạp vừa định giải thích, Tần Lộ Khiết đã cướp lời, nhìn Tông Triển Bạch lắc đầu: “Không sao, không liên quan tới cô Lâm.”
Nếu trước đó Lâm Tử Lạp còn không biết dụng ý Tần Lộ Khiết, bây giờ còn không biết nữa thì cô quá ngu ngốc rồi.
Cô ta biết rõ giữa mình và Tông Triển Bạch chỉ là hôn nhân theo hợp đồng, vì sao còn muốn hãm hại cô?
Cô ta đang sợ cái gì?
Lâm Tử Lạp không để ý tới lời chấn vấn của Tông Triển Bạch, nói rất thản nhiên: “Tôi không làm gì sai, có tin hay không là tùy anh.”
Cô nói xong xoay người đi ra ngoài.
Chuyện cô chưa từng làm, cô sẽ không thừa nhận, càng không sẽ cho phép bất kỳ kẻ nào tổn thương tới con của cô.
Cho dù có quay lại một lần nữa, cô vẫn sẽ làm như vậy.
“Đứng lại!”