Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 49



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Thiếu Dương ra khỏi ký túc xá, bảo Lưu Minh khóa kín cổng lại, sau đó dán phía trên cổng một lá bùa. Mặc dù lệ quỷ đã bị phong ấn bên dưới âm sào, thế nhưng chẳng may bọn chúng thoát ra được thì ít nhất… những thứ này còn có thể ngăn cản bọn chúng.

Lưu Minh hiếu kỳ hỏi: “Vì sao bùa của ngài lại là màu tím? Nó có khác gì so với bùa màu vàng?”

“Khác nhau nhiều lắm, bùa có bốn màu: vàng, xanh lục, xanh lam và tím. Bùa màu vàng chỉ là bùa cơ bản, là bùa đạo đồng thường hay dùng, nếu chỉ sử dụng bùa màu vàng để dán lên cổng thì cũng vô tác dụng, còn chẳng hữu ích bằng mấy sợi dây xích.”.

“Đạo đồng… Nói như vậy tức là tôi bị người lừa sao?”. Lưu Minh thấp giọng mắng chửi, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, nhất thời ngập tràn kính nể nói: “Diệp tiên sinh, ngài đúng là đại sư.”.

“Đã là Thiên sư rồi!”. Diệp Thiếu Dương sửa lại.

“Thiên sư? Thiên sư là gì cơ? Còn đạo đồng nữa?”

“Ông chỉ là một người bình thường, biết nhiều như vậy làm gì, lo tranh thủ thời gian đi tìm tư liệu đi, tìm được rồi thì liên hệ với tôi.”. Diệp Thiếu Dương đảo mắt nói, từ lúc phát hiện lão ta ăn đậu hũ của Tạ Vũ Tình xong, trong lòng hắn vô cùng khó chịu, đến nói chuyện cũng tức giận.

“Được được, tôi đi đây, chư vị khổ cực!”. Lưu Minh cáo từ rời khỏi.

“Tên lưu manh… Này này, Lưu Minh, Lưu hiệu phó.”. Tiểu Mã đuổi theo, nhỏ giọng nói với lão mấy câu, Lưu Minh gật đầu đáp lại, sau đó Tiểu Mã vui mừng phấn khởi quay về.

“Cậu nói gì với ông ta thế?”. Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.

“Không có gì, hê hê! Đi thôi!”. Tiểu Mã không nhịn được cười.

Diệp Thiếu Dương vừa nhìn thấy bộ dáng này liền hiểu, cười lạnh một tiếng, không vạch trần, quay đầu hỏi Tạ Vũ Tình: “Cô có xe không?”

“Có, đậu trước cổng trường, để làm gì?”

“Đi, đưa tôi tới một chỗ!”. Diệp Thiếu Dương quay đầu nói với Tiểu Mã: “Cậu cứ về trước, tôi đến nói chuyện với lão Quách, tối sẽ về.”.

Tiểu Mã bĩu môi: “Xì, có gái rồi không cần anh em nữa!”.

“Anh em gì hả, con gà kia? Ha ha, tôi có nói như vậy sao, à mà cậu là heo, không phải gà!”. Diệp Thiếu Dương cười ha hả, cho rằng đây là việc vui, đâu chú ý tới trên đầu của Tiểu Mã và Tạ Vũ Tình đang chảy một vạch đen dài.

Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình leo lên xe cảnh sát, một tiếng sau đã đến cửa tiệm của lão Quách. Tạ Vũ Tình vừa nhìn thấy năm chữ “Tiệm quan tài lão Quách” liền ngây ngẩn cả người.

“Ê, tên vô lại, ngươi tới đây làm gì? Chẳng lẽ ngươi lo lắng sắp chết sẽ không có ai nhặt xác, cho nên tới đây mua quan tài trước à? Yên tâm đi, có tỷ tỷ ở đây, tỷ tỷ sẽ không để ngươi phơi thây nơi hoang dã đâu!”.

“Tôi tới mua quan tài cho cô đấy! Hừ!”. Diệp Thiếu Dương mở cửa xe bước xuống, không thèm quay đầu lại, chỉ khoát khoát tay, nói: “Không mượn cô quản, cô về đi!”.

Diệp Thiếu Dương mở cửa, nhìn thấy lão Quách đang cầm một tấm vải đỏ che mặt người giấy. Lão Quách nghe tiếng bước chân liền quay đầu lại nhìn, lập tức trông thấy hắn, gật đầu cười nói: “Tiểu sư đệ tới chơi! Chờ ta bịt kín người giấy xong sẽ đãi đệ đi ăn lẩu dê!”.

Diệp Thiếu Dương không hiểu, nói: “Sư huynh đang làm gì thế?”

“Mấy con người giấy sắp trở thành tà linh, nếu không bịt kín, buổi tối sẽ rất dễ quấy phá.”.

“Với năng lực của huynh, đối phó với loại tà linh sơ cấp này chỉ là chuyện nhỏ, đánh nhau một trận là được, có gì phải sợ?”

Lão Quách đảo mắt đáp: “Nếu đánh với chúng thì chẳng phải chúng nó sẽ chết sao? Ta phí công lớn tạo ra chúng như vậy thực chất là chỉ dùng để thủ linh, không phải để cho ta luyện phép!”.

“Thủ linh?”. Diệp Thiếu Dương nhíu mày hỏi: “Thủ linh gì?”

Lão Quách cười cười thần bí: “Ta luyện chúng nó thành tà linh, sau đó dùng máu của mình làm phép, biến chúng thành linh nô, bán cho mấy kẻ nhà giàu có người thân thích qua đời, để cho chúng nó bảo vệ linh cữu, đề phòng cô hồn dã quỷ nhập vào thi thể người chết.”.

Diệp Thiếu Dương nghe xong vô cùng cảm phục, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao chứ, tỷ lệ tử thi thay đổi rất ít, không nhất thiết phải đề phòng như vậy a!”.

Lão Quách lộ ra sắc mặt gian thương, hạ giọng đáp: “Tỷ lệ hả, muốn lớn có lớn, muốn nhỏ có nhỏ, hoàn toàn là do ta quyết định! Hơn nữa bọn người kia lúc trước đều có đụng qua tà, sau đó đến tìm ta xử lý, mà người xưa vốn bảo ‘Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’, ta chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi! Hắc hắc… Cái này gọi là ‘Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo! (1).”.

(1) Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo: ý nói người quân tử coi trọng tiền tài nhưng thu chi theo đúng đạo lý.

Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi, còn nói cái gì mà ‘Thủ chi hữu đạo’, sao không nói thật là phóng hỏa giết người đi?

Lão Quách đóng cửa tiệm, dẫn Diệp Thiếu Dương tới một quán thịt dê gần nhà, kêu một nồi lẩu dê, hai đĩa dưa cải, một bình rượu, cả hai vừa ăn vừa trò chuyện.

Diệp Thiếu Dương đem hết mấy chuyện xảy ra gần đây kể cho lão Quách nghe, lão Quách cũng là pháp sư, vừa nghe liền biết tình hình nghiêm trọng, sắc mặt ngưng trọng nói: “Tiểu sư đệ, chuyện này một mình đệ không giải quyết nổi đâu, chỉ riêng nữ quỷ và quỷ nhi kia thôi cũng đủ làm đệ bị thương rồi!”.

“Huynh nói không sai, cho nên đệ mới tới tìm huynh hỗ trợ. Huynh cũng biết một chút đạo thuật Mao Sơn, từng làm trợ thủ cho Đạo Phong sư huynh, lại từng khai quang, mà trường học bên kia cấp không ít tiền mời đệ khai quang, sau khi chuyện thành công, đệ sẽ chia cho huynh một phần!”.

Khai quang, chính là thỉnh pháp sư lên đàn, bất kể là làm đạo tràng hay là tróc quỷ hàng yêu, tất cả đều được gọi chung là khai quang.

“Khoan nói đến tiền, ta cũng đã lâu không khai quang, tay chân ngứa ngáy, ta với đệ hợp sức đi giết mấy tên quỷ Nhật Bản!”. Lão Quách bưng ly rượu lên, uống một hớp cạn sạch, trong lòng bừng lên khí phách, thế nhưng vừa nghĩ tới nữ quỷ học sinh Diệp Thiếu Dương nói vô cùng lợi hại, khí phách lập tức giảm xuống, ho khan hai tiếng, nói:

“Kỳ thật pháp lực của ta cũng có hạn, chỉ có thể theo hỗ trợ đệ. Bất quá ta có quen một cô nương bản lĩnh rất khá, tuy nhiên tính tình tương đối kiêu ngạo, không biết có nguyện ý giúp đỡ hay không!”.

“Phái nào?”

“Không thuộc phái nào hết, là một thông linh sư, pháp thuật không giống với hai nhà Đạo – Phật.”.

Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền hiểu ngay, thông linh thuật đến từ Đông Nam Á, hấp thu nền tảng Vu thuật dân gian của nước Hoa, sau đó tự phát minh ra một bộ pháp thuật, hình thành hệ thống riêng, không giống với pháp thuật của Đạo gia và Phật gia.

“Cô nương đó, dáng người đẹp không?”. Diệp Thiếu Dương cố ý hỏi.

“Rất đẹp, dáng người rất đẹp, lại xấp xỉ tuổi đệ!”. Lão Quách thành thật trả lời.

“Vậy huynh có rảnh không, giới thiệu cho đệ làm quen đi!”.

Lão Quách chợt có phản ứng, cau mày nói: “Sao ta nghe không giống như đang giới thiệu giúp đỡ, mà là đang giới thiệu làm mối?”.

Diệp Thiếu Dương cười rộ lên: “Đều giống nhau, đều giống nhau!”.

Ba ly rượu qua đi, lão Quách cười thần bí, nói: “Ta cho đệ xem đồ tốt.”. Sau đó y đưa tay vào trong túi quần, lấy ra một vật đen thui, đặt lên trên bàn.

“Ôi mẹ ơi, súng lục!”. Diệp Thiếu Dương sợ hãi kêu lên: “Sư huynh, huynh buôn lậu súng ống đạn được hả?”.

“Nói gì vậy? Đây chỉ là vật mô phỏng theo súng thật thôi!”. Lão Quách mở băng đạn, lấy ra một viên đạn đặt lên bàn, đẩy qua cho Diệp Thiếu Dương: “Đệ nhìn kỹ một chút!”.

Viên đạn trông y như thật, thế nhưng lại có gì đó kỳ lạ, Diệp Thiếu Dương vừa nhìn liền biết, đây là đạn làm từ đồng đỏ, có thể trừ tà, bên trong còn chứa một lớp bột màu đỏ thắm, cái này Diệp Thiếu Dương đã quá quen thuộc, không cần ngửi cũng biết đó là chu sa, trong lòng khẽ động, hỏi: “Đây là đồ dùng để đuổi quỷ?”

“Chính xác, đệ xem, trên vỏ đồng có một cái khe hở, nếu bắn vào trên người quỷ yêu thì nó sẽ nứt ra, chu sa rơi xuống, hơn nữa đạn lại làm bằng đồng đỏ, có khả năng chế phục ma quỷ, bất quá gặp lệ quỷ thì ta không dám chắc, nếu không có pháp lực mà chỉ dựa vào cái này thì cũng không xong!”.

Diệp Thiếu Dương nói: “Thứ này huynh lấy ở đâu ra?”

Lão Quách nói: “Là của cô nương kia cho, ta đổi bằng mười túi hùng hoàng. Trên người cô ấy có rất nhiều pháp khí kỳ quái, à không, là máy móc, để ta gọi điện thoại cho cô ấy, hỏi xem có muốn gặp đệ hay không!”.

Cơm nước no say, lão Quách sắc mặt đỏ bừng, mồm đầy mùi rượu nói: “Tiểu sư đệ, đệ có muốn đi ngâm chân không? Ta dẫn đệ đi nếm thử cảm giác ngâm chân và tiên cảnh bấm huyệt, Thạch Thành hiện giờ đang thịnh hành hai dịch vụ đó…”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.