Đế Bá

Chương 17



Trong đấu trường, Từ Huy nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ một cách đầy độc ác, lúc này hắn hận không thể rút gân lột da, băm xác Lý Thất Dạ thành ngàn khúc.

Trận đấu này rất quan trọng nên đám người Úc Hà đều đến, ai nấy hầu như ngừng thở, nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.

Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân cũng không tin Lý Thất Dạ có thể chiến thắng Từ Huy, dù gì thì hắn cũng là một cường giả ở cảnh giới Chân Mệnh, càng thêm đáng sợ là hắn tu luyện qua công pháp cấp Đại Hiền. Lý Thất Dạ mới bái nhập Tẩy Nhan Cổ Phái có vài ngày, đạo pháp còn chưa tu luyện, không thể đánh bại Từ Huy được.

– Hắn có thể thắng Từ sư huynh sao? 
Vì Lý Thất Dạ một hơi xuyên thẳng qua mười bốn tầng rừng Loạn Tâm khiến cho đệ tử Cửu Thánh Yêu môn có chút không tự tin cho lắm.

Một vị sư huynh lắc đầu trả lời: 
– Điều đó không có khả năng xảy ra! Người thường chiến thắng tu sĩ, từ xưa đến nay, chuyện như thế chưa bao giờ xuất hiện. Trừ khi hắn có được Tiên Đế chân khí, nhưng mà chuyện đó cũng không thực tế, cho dù hắn có Tiên Đế chân khí thì cũng không có đầy đủ mạnh mẽ huyết khí để thúc dục nó.

– Đúng vậy, một kẻ còn chưa tu luyện qua bất cứ đạo pháp nào làm gì có khả năng thúc dục Tiên Đế Chân Khí, thế nên cho dù hắn có Tiên Đế Chân Khí đi chăng nữa cũng chẳng sao cả. Liệt Đồ Kiếm Quyết của Từ sư đệ cực kỳ đáng sợ, huyền ảo vô cùng, bá đạo hung mãnh. Nếu hắn bắt đầu liều mạng, thì trừ phi là công chúa hoặc đại sư huynh xuất thủ, nếu không thì chẳng có đệ tử nào trong Cửu Thánh Yêu Môn có thể đánh bại hắn.
Có sư huynh đã từng luận bàn với Từ Huy gật đầu đồng ý.

Cũng có đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn không tin Lý Thất Dạ có thể chiến thắng lên tiếng: 
– Kim Điêu Thể của Từ sư huynh mặc dù chỉ là Hậu Thiên Thể nhưng nó lại có tốc độ nhanh vô cùng. Nếu chỉ đem hai khía cạnh tốc độ, công kích ra để so sánh thì tên tuổi Từ sư huynh có thể nói tiếng tăm rất lừng lẫy trong đám đệ tử cùng lứa.

Tu sĩ cực kỳ coi trọng thể chất, thể chất có Tiên Thiên, Hậu Thiên, có tốt xấu, phân thành từ thấp đến cao: Phàm Thể, Hậu Thiên Thể, Tiên Thiên Thể, Hoàng Thể, Thánh Thể, Tiên Thể.

Thế gian có nhiều nhất là Phàm Thể, phần lớn phàm nhân có Phàm Thể giống như Lý Thất Dạ, đều là yếu nhất về mặt huyết khí hay thể chất.

Từ Huy thét dài, xung quanh thân thể hắn, đừng đạo kiếm quang nhanh chóng vọt lên. Chúng hóa thành một màn kiếm khổng lồ, mỗi đạo kiếm quang giống như từng thanh thần kiếm lưu chuyển xung quanh hắn. Phía trước mặt thì giống như một tòa thành lũy vô cùng dày đặc khiến người khác không cách nào công phá.

– Mở! 
Từ Huy há miệng phun ra một thanh thần kiếm, chỉ hơi biến đổi liền hóa thành tám thanh thần kiếm khác nhau trôi nổi giữa không gian, mỗi một thanh cao trăm trượng, chúng đều mang cảm giác như có thể bổ cả mặt đất.

– Liệt Đồ Kiếm Quyết, thần kiếm Viêm Kim! 
Có đệ tử không nhịn được hâm mộ nói: 
– Chân khí của Từ sư huynh chính là Viêm Kim Thần Thạch có đạo văn hoàn chỉnh biến thành nha, thần kiếm Viêm Kim chủ công, Liệt Đồ Kiếm Quyết chủ phòng. Trong Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta, trừ đám người như đại sư huynh, chỉ sợ khó ai có thể đánh bại Từ sư huynh rồi.

Bảo khí của tu sĩ phân thành chân khí và mệnh khí, chân khí là nói vũ khí của chân mệnh, còn mệnh khí là chỉ mệnh khí bình thường, chân khí luôn mạnh hơn mệnh khí.

Nhìn thấy cảnh này, Mạc hộ pháp cũng phải trầm mặc, còn Nam Hoài Nhân thì khẽ thở dài, có đạo hạnh, công pháp, chân khí như vậy, hy vọng của Lý Thất Dạ gần như bằng không.

Tình huống như của Từ Huy, đừng nói là Nam Hoài Nhân, cho dù chính là Mạc hộ pháp tự mình ra tay cũng không có khả năng chỉ dùng một chiêu nửa thức để công phá được phòng ngự của Từ Huy, mà kế tiếp nếu không phá được, thì hắn phải thừa nhận sự tiến công như cuồng phong bão táp của công pháp Đại Hiền.

Từ Huy chỉ kiếm vào Lý Thất Dạ, điên cuồng hét lên:
– Đến đây nào, đồ súc vật, ngày hôm nay ta muốn đem người bầm thây vạn đoạn!

– Phụt, phụt! 
Lý Thất Dạ nhổ nước miếng vào lòng bàn tay rồi chà xát, động tác cực kỳ thô tục này khác hoàn toàn với dáng vẻ khoan thai bình thản như thường lệ của hắn.

– Bầm thây vạn đoạn? 
Lý Thất Dạ bình thản đáp lại: 
– Chỉ ngươi thì chưa đủ, để ta đem ngươi đánh thành đầu heo, cho cha mẹ ngươi cũng nhận không ra.

Nói xong thì hắn chậm rãi rút Đả Xà Côn ra.

Gặp Lý Thất Dạ rút Đả Xà Côn ra, Nam Hoài Nhân thiếu một chút nữa liền bất tỉnh rồi, đây không phải là cây gậy nhóm lửa trong tổ điện Tẩy Nhan Cổ Phái sao? Hắn còn đang mong đợi Lý Thất Dạ dùng Kỳ Môn Đao, có thể sự thần kỳ của nó còn có cơ hội giúp Lý Thất Dạ đánh hòa trận chiến này, không chừng lại có thể xảy ra kỳ tích thì sao.

Nhưng mà Lý Thất Dạ không dùng Kỳ Môn Đao mà lại dùng gậy nhóm lửa. Thế thì khác nào hắn đang tự tìm đường chết? Cây côn ấy, Từ Huy chỉ cần cầm thần kiếm Viêm Kim gọt nhẹ là có thể đem nó cắt đứt.

Còn về phần Mạc hộ pháp thì không phải nói, Lý Thất Dạ đã hoàn toàn không có hy vọng, ông ta chỉ có một tính toán duy nhất, đó là nếu Lý Thất Dạ gặp nguy hiểm đến tính mạng thì bất luận giá nào cũng phải cứu hắn.

Có đệ tử Cửu Thánh Yêu môn khinh thường thốt lên:
– Tẩy Nhan Cổ Phái quả thật xuống dốc rồi, một cây gậy gỗ cũ cũng dám đem ra đấu với thần kiếm Viêm Kim của Từ sư huynh.

Bởi vì việc Lý Thất Dạ xuyên qua rừng Loạn Tâm gây nên ấn tượng rất sâu với Úc Hà, nên hai mắt của ông ta nhíu lại, mở ra thiên nhãn, tập trung cẩn thận quan sát cây gậy gỗ này. Quả thật ông ta sợ cây gậy gỗ này là một kiện bảo vật do Tiên Đế luyện ra.

Nhưng mặc cho ông ta dùng cách gì để quan sát, gậy gỗ vẫn chỉ là gậy gỗ, không có đạo pháp tế luyện, cũng không có công pháp gia trì, một cây gậy cực kỳ bình thường đến không thể bình thường hơn.

Úc Hà cảm thấy buồn bực khôn cùng, một cây gậy gỗ cũng dám tranh đấu cùng một thanh chân khí cấp bậc Chân Mệnh? Đây là không biết trời cao đất rộng, đúng là chán sống.

Còn Hứa hộ pháp thì cười lạnh, Lý Thất Dạ quả thực tự tìm đường chết, đồ đệ của hắn chỉ cần một kiếm liền có thể giết Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ ung dung dùng Đả Xà Côn chỉ thẳng Từ Huy, hung hăng nói:
– Nhóc con, tới đây, để ông nội đánh nát mông của ngươi! 

– Ta giết ngươi!
Từ Huy điên cuồng hét lên, trong nháy mắt tám thanh thần kiếm hợp thành một thanh, “keng”, tiếng kiếm vang trời, một kiếm chém xuống, mang theo vô số ngọn lửa, như muốn đem đấu trường rộng lớn này thiêu thành tro bụi.

– Xong rồi!
Nam Hoài Nhân khi nhìn thấy một kiếm này liền chẳng dám xem tiếp, một kiếm này chém xuống thì chỉ sợ hài cốt của Lý Thất Dạ cũng không còn, xem ra Từ Huy muốn dùng một chiêu chém chết Lý Thất Dạ.

– Tốt! 
Lý Thất Dạ một chút xíu cũng không để ý, hắn hú lên quái dị, nhanh chóng lao tới, Đả Xà Côn trong tay tùy tiện quất ra.

– Từ sư huynh, giết hắn đi!
Thấy Lý Thất Dạ có hành động như vậy, đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn không nhịn được hưng phấn la lên, nếu Từ Huy chỉ dùng một kiếm giết được Lý Thất Dạ, vậy đã đủ để rửa sạch mọi sỉ nhục vừa qua.

“Ầm –“, nhưng mà thảm cảnh mọi người tưởng tượng, một kiếm vừa chém xuống, hài cốt không còn không hề diễn ra.

Đả Xà Côn vừa rút ra liền nháy mắt đánh trúng điểm yếu nhất trên lưỡi kiếm của thần kiếm Viêm Kim. Thanh kiếm này “keng” một tiếng liền rơi trên mặt đất, tựa như một đầu rắn độc bị đánh trúng chỗ hiểm, nằm xụi lơ một chỗ.

– Nhóc con, ông sẽ đánh ngươi thành đầu heo!
Từ Huy còn chưa tin được chuyện xảy ra trước mắt thì Lý Thất Dạ đã xông lên rồi, Đả Xà Côn quất túi bụi vào người Từ Huy.

– Giết!
Từ Huy điên cuồng hét lớn, hắn không lùi về sau, quanh thân kiếm quang nháy mắt biến thành biển kiếm, giết về phía Lý Thất Dạ, hắn không tin chuyện lạ này.

“Ầm”, nhưng mà mặc cho hắn dùng Liệt Đồ Kiếm Quyết cấp Đại Hiền cũng không có tác dụng, Đả Xà Côn chỉ cần đánh liền trúng chỗ sơ hở của Liệt Đồ Kiếm Quyết, quất mạnh vào mặt của Từ Huy, chỉ một gậy liền đánh cho Từ Huy máu tươi bắn tung tóe, choáng đầu ù tai, mắt nổ đom đóm.

– Bốp, bốp, bốp!
Chỉ trong nháy mắt Lý Thất Dạ liền đánh hơn mười gậy, từng gậy đều đánh trúng chỗ yếu ớt nhất của Từ Huy, hoàn toàn không có sức phản kháng, giống như là rắn bị rút xương vậy, huyết khí không thông, công pháp tán loạn, xương cốt mềm yếu. Từ Huy thoáng cái liền bị đánh ngã xuống đất, trên mặt bị quất mấy gậy, nhòe nhoẹt máu mươi.

Đả Xà Côn không phải là bảo vật, thần khí gì cả, nó chỉ là một cây gậy gỗ mà thôi. Đánh rắn đánh giập đầu, một gậy vừa đánh ra là phải đánh chỗ hiểm, nhược điểm và sơ hở của người khác. Trừ khi tu sĩ đạt tới cảnh giới Thiên Nguyên, nếu không rất ít ai có thể tránh thoát. Có thể nói Đả Xà Côn là khắc tinh của tu sĩ bình thường.

Chiếc Đả Xà Côn dài ba thước này lại là vật hiếm có trên đời, tại những năm đầu của thời đại Chư Đế, Âm Nha Lý Thất Dạ phải tiến vào Vạn Cổ Hung Địa, tốn biết bao nhiêu tâm huyết mới có thể lấy ra cây côn này từ trong Quỷ Lâm ra ngoài.

Khỏi cần nói đến Từ Huy, ngay cả Minh Nhân Tiên Đế lúc còn chưa trở thành Tiên Đế cũng phải chịu đau khổ, đám tọa hạ của Minh Nhân Tiên Đế lúc trẻ cũng bị đánh rách da tét thịt, gào khóc kêu to.

Chỉ cần ngươi đột phá đến cảnh giới Thiên Nguyên liền có thể dễ dàng tránh né cây gậy này, nếu như còn không có đạt tới cảnh giới Thiên Nguyên thì chỉ có nước bị đánh.

Đả Xà Côn vốn chỉ là một nhánh cây mọc trên một cây nhỏ trong Vạn Cổ Hung Địa, trải qua vô số năm tháng phát triển mà thành.

Tuy nói tu sĩ chưa đạt cảnh giới Thiên Nguyên thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh rách da tét thịt, nhưng mà Đả Xà Côn không thể đánh chết người. Cũng bởi vì thế nên năm đó Âm Nha Lý Thất Dạ mới vất vả lấy cây gậy này từ trong Quỷ Lâm của Vạn Cổ Hung Địa, dùng nó để giáo huấn đám nhóc con Minh Nhân Tiên Đế.

– Bốp, bốp, bốp!
Từ Huy thoáng cái bị đánh ngã, Lý Thất Dạ cũng không hề lưu tình, quất mạnh vào thân thể của Từ Huy. Trong nhất thời, Từ Huy bị đánh đến thê thảm, trên người chồng chất vết thương, ngã trên mặt đất không dậy được.

Một màn này khiến cho mọi người choáng váng. Úc Hà kinh hãi, vội vàng dùng thiên nhãn quan sát Đả Xà Côn, nhưng mà nó vẫn y nguyên là cây gậy gỗ mà thôi, không có bất kỳ thần lực chấn động, cũng không hề có bất kỳ pháp tắc nào chuyển động, càng không có cấm thuật gì phong tỏa, chỉ là một cây gậy gỗ hết sức bình thường.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.