Trên con đường, Chu Dã bảo vệ Mục Trần sau lưng, ánh mắt ưng ó lợi hại quét nhìn tứ phía. Một lúc lâu sau, lão mới thả lỏng tinh thần một chút, cảm thấy sát khí mơ hồ bắt đầu tan đi.
“Soạt!”
Mười mấy người từ nhiều hướng xung quanh xuất hiện, bao quanh Mục Trần và Chu Dã:
– Thiếu chủ, Chu gia.
– Tiểu Mục tử, không sao chứ?
Cảm thấy đã an toàn, Chu Dã quay sang hỏi thăm hắn.
Mục Trần cười lắc đầu:
– Hoàn hảo có Chu thúc đến cứu kịp lúc.
– Chuyện gì vậy? Tô Lăng mang tin tức báo tới nhà, ta liền dẫn người đi ngay đến Bắc Linh thành, những kẻ đó là ai? Sao lại hạ sát thủ với ngươi?
Chu Dã nghiêm mặt. Mục Trần thiếu chủ Mục vực, những kẻ kia không ngờ ăn gan hùm lại dám trực tiếp ra tay với hắn ngay trong Bắc Linh thành.
– Hẳn là nhân thủ Liễu vực.
Mục Trần đạm mạc trả lời.
– Liễu vực?
Chu Dã thoáng biến sắc, bất giác tỏ ra nghi hoặc:
– Tuy Mục vực chúng ta đối với Liễu vực cũng không quá tốt, nhưng cũng coi như là khắc chế lẫn nhau, tại sao lại….
– Chu thúc, về Mục thành trước rồi nói, ta quậy vài chuyện tốt của họ.
Mục Trần mỉm cười, động tĩnh lúc nãy không nhỏ, e rằng nhanh chóng sẽ có nhân thủ Bắc Linh viện đến điều tra. Dù Mục Trần biết chắc bọn người kia là do Liễu vực phái tới, nhưng lại không bắt được kẻ nào, thành ra không chứng cứ, có dây dưa với đội chấp pháp của Bắc Linh viện cũng không ích lợi gì.
– Ừm, đi!
Chu Dã nghe vậy, cũng đồng ý, vung tay lên dẫn theo mọi người bảo vệ chặt chẽ Mục Trần đến linh trận truyền tống trong thành. Có Chu Dã và binh lính Mục vực, con đường kế tiếp khá bình an. Xem ra Liễu vực cũng biết khó nên tạm thời phải buông tay.
…
Mục thành, Mục phủ nội viện.
– Liễu vực dám ra tay với tiểu Mục tử?
Trong phòng khách, Mục Phong đang vui vẻ tươi cười, khi nghe Chu Dã báo cáo, gương mặt kiên nghị trở nên lạnh lẽo băng hàn, bật dậy:
– Liễu vực muốn làm gì? Muốn trở mặt hoàn toàn với Mục vực ta sao?
– Hiện tại thì có lẽ vẫn chưa hoàn tòa trở mặt, nếu không cũng không cần mời Kỷ Tông ra tay, nhưng bất đắc dĩ phải tự tay làm việc.
Mục Trần cặn kẽ phân tích.
– Kỷ Tông?
Mục Phong biến sắc, Chu Dã bên cạnh cũng nhíu mày:
– Hắn dám ra tay với ngươi?
– Ừm, ta vốn sa vào trận pháp do hắn bố trí, bất quá sau đó ta lại phá được, hắn đành bỏ đi.
Mục Trần xác nhận.
– Ngươi phá được trận pháp của hắn ư?
Mục Phong và Chu Dã đồng thời thốt lên kinh ngạc, bốn mắt kinh hỉ nhìn Mục Trần. Danh tiếng Kỷ Tông ở Bắc Linh cảnh này thuộc dạng hàn đầu. Một linh trận sư cấp 1 khá phiền toái, vậy mà trận pháp do hắn bố trí lại bị tiểu tử Mục Trần phá hủy?
– Dù sao ta hiện tại cũng có thực lực Linh Động cảnh hậu kỳ a, có cần phải kinh ngạc quá không?
Mục Trần bất mãn nhìn bộ dạng giật mình của hai người kia, cười nói phân bua.
– Linh Động cảnh hậu kỳ?
Mục Phong lại thêm một lần nữa phải hét lên cảm thán. Dù con trai lão bị trì hoãn một năm tu luyện do phải tham gia Linh Lộ, nhưng không ngờ thiên phú của hắn lại đáng kinh ngạc như thế, hiện tại đã đuổi kịp bạn bè cùng lứa.
– Linh Động cảnh hậu kỳ thì sao chứ? Trận pháp của Kỷ Tông nếu do chính hắn thi triển, Linh Luân cảnh hậu kỳ còn khó giải quyết, chút tài cỏn con của ngươi lại có thể phá trận sao?
Mục Phong trong lòng rất vui vẻ hài lòng, nhưng không cho phép con trai tỏ ra đắc ý trước mặt lão, vừa cười vừa phân tích vừa mắng.
– Thì cũng tại cái tên Kỷ Tông kia cũng nghĩ không khác tía chút nào, thành ra để ta nắm thóp phá trận.
Mục Trần dè bĩu, thản nhiên nói.
– Xem ra tiểu Mục tử lợi dụng Kỷ Tông khinh địch, cơ trí như vậy, thật là giỏi.
Chu Dã cười khen
– Tiểu tử này đáng khen vậy sao?
Mục Phong mỉm cười, rồi không nhịn được mà cười lớn đắc ý, pha lẫn niềm kiêu hãnh tràn ngập trong giọng cười. Lão đứng lên, nói:
– Bọn người Liễu vực kia sao lại ra tay với ngươi? Lại còn địa phương hạ thủ là Bắc Linh thành. Việc này nếu lộ ra, chắc chắn sẽ bị Bắc Linh viện truy tới cùng. Phong cách hành sự của chúng nó chưa bao giờ lỗ mãng như thế a. Hơn nữa khảo hạch giành lấy danh ngạch Ngũ Đại Viện cũng sắp diễn ra, lúc này mà chúng đắc tội với Bắc Linh viện, không phải là quá ngu xuẩn sao?
– Chuyện này phải kể từ khi Huyết Đồ đoàn cướp được một đồ vật từ đội vận chuyển của Liễu vực, rồi bị họ truy sát đến tận Bắc Linh Nguyên….
Mục Trần bắt đầu kể lại những chuyện mà hắn đã gặp ở Bắc Linh Nguyên, sau đó lấy ra Giới Tử Xuyến, nói:
– Thứ này bị ta đoạt được, bọn họ hẳn cũng đoán ra, sợ ta đem về Mục vực, mới không thể không ra tay ở Bắc Linh thành.
– Ồ?
Mục Phong và Chu Dã liếc nhìn nhau, vẻ mặt cả hai đều nghiêm trọng. Sự việc giữa Huyết Đồ đoàn và Liễu vực, với mạng lưới tình báo của họ, hẳn nhiên biết được ít nhiều, nhưng không ai lại để ý quá mức vào chuyện không quá liên quan tới bản thân. Nhưng trước mắt, vật mà Liễu vực đánh giá là rất quan trọng với họ, coi bộ không đơn giản.
– Giới Tử Xuyến này dù cũng khá có giá, nhưng cũng chẳng đáng cho Liễu vực hành xử như thế.
Mục Phong nghi hoặc mỉm cười nhìn Mục Trần, nói:
– Trong đó có thứ gì khác à?
Mục Trần gật đầu, nắm tay lại, miếng đồng cũ xuất hiện nơi bàn tay:
– Ta nghĩ là thứ này, nhưng ta kiểm tra vài lần cũng không phát hiện vấn đề gì đặc biệt.
Mục Phong nhận lấy miếng đồng cũ nát, bàn tay vuốt ve văn lộ, trầm tư một chút. Sau đó lão lật lại, khi nhìn thấy hoa văn hình hắc cự điểu, vẻ mặt suy tư càng lợi hại hơn.
– Thứ này… giống như là…
Mục Phong lẩm bẩm, đồng tử chợt co lại:
-… giống như… Cửu U Tước?
– Cửu U Tước? Không thể nào?!
Chu Dã thốt lên cả kinh
– Cửu U Tước…
Mục Trần rà soát kiến thức bản thân một chút, bất chợt hai mắt cũng sáng lên kinh dị, gấp gáp thốt lên:
– Là linh thú trong địa bảng Vạn Thú Lục bài danh thứ 11, Cửu U Tước?
– Hình dạng này, rất giống…
Mục Phong gật đầu, lâm vào suy nghĩ, bàn tay đột nhiên nắm chặt lại, ánh lửa nóng cháy ngưng tụ trong tay, hóa thành một con chim lửa cỡ bàn tay. Đôi mắt chim lửa cực kỳ kinh dị, đôi cánh như cánh rồng, móng vuốt sắc hơn mũi dao, thân thể bao phủ bởi vảy lửa hừng hực, khí thế vô cùng uy mãnh.
– Đây là tinh phách Viêm Long Điêu do tía luyện hóa đó sao?
Mục Trần tò mò háo hức nhìn hỏa điêu đẹp đẽ. Nó chân chính là thiên thú a! Bài danh 85 trên địa bảng, cường hãn hơn nhiều so với Kim Lôi Lang và Thạch Quy Sư của hai vị chủ tịch đạo sư lưỡng viện.
Viêm Long Điêu hiện ra đứng trên bàn tay Mục Phong, rồi nhẹ nhàng đến gần miếng đồng cũ nát. Khi nó nhìn thấy hoa văn hắc cự điểu trên miếng đồng kia, đôi mắt kinh dị khiến người ta nhìn vào cũng lạnh gáy đột ngột trở nên hoảng hốt, vội vã quay lui, dáng vẻ cực kỳ kiêng dè, e ngại.
– Có thể khiến cho Viêm Long Điêu cũng sợ hãi như thế, có lẽ nó chắc chắn là Cửu U Tước.
Mục Phong cuối cùng xác định.
Cửu U Tước, sinh vu minh địa. Kỳ dực già sơn nhạc, u minh quang, khả thôn nhật nguyệt.
(*): Cửu U Tước, sinh nơi tối tăm, kỳ cánh che núi cao, tia hắc ám, nuốt nhật nguyệt.
Một câu đối miêu tả Cửu U Tước chậm rãi trôi qua trí óc Mục Trần, khiến hắn dao động trong lòng mà liếm môi. Linh thú cường đại như thế, thật khó tưởng tượng.
– Nếu đúng là Cửu U Tước, thì cũng khó trách Liễu vực quyết giết ngươi. Cường giả Thần Phách cảnh có được tinh phách Cửu U Tước, e rằng thực lực sẽ biến hóa kinh hoàng.
Mục Phong cảm thán nói.
– Nhưng thật sự Cửu U Tước này, chiến lực của Liễu vực có tư cách khiêu chiến nó sao?
Mục Trần nhíu mày, thật sự dù Liễu vực có vét hết mọi lực lượng, cũng không thể nào săn nổi.
– Hẳn là phải nhờ vào miếng đồng này.
Mục Phong cười nhạt, đột nhiên linh lực hùng hồn nổi lên, như hồng thủy tràn vào miếng đồng. Việc này Mục Trần cũng từng thử qua, bất quá vô dụng.
Nhưng Mục Trần thất bại, không có nghĩa là Mục Phong cũng sẽ thất bại. Lão chân chính là cường giả Thần Phách cảnh hậu kỳ. Trên khắp cả Bắc Linh Cảnh, cũng không có mấy ai cự nổi.
Linh lực hùng hồn cuồn cuộn tràn vào, miếng đồng vốn yên tĩnh nay cũng động đậy, hào quang trong đó phóng ra, hình thành một vầng sáng giữa không trung.
Trong vầng sáng đó, dường như có một mảnh rừng đen rộng vô tận. Sâu trong nơi hoang vắng, một con chim khổng lồ đen tuyền ngửa mặt lên trời hót vang, hắc ám bao trùm trời đất từ trong cơ thể nó tuôn ra, hắc ám đến đâu, ánh sáng đều bị nuốt mất.
Hắc ám càng lúc càng dày, cuối cùng hóa thành hắc hỏa vây lấy nó, tiếng hót càng lúc càng thê lương. Trong hắc hỏa trùng trùng, cơ thể khổng lồ của cự điểu càng lúc càng thu nhỏ lại, trong một tiếng rên rỉ cuối cùng, hóa thành một cái trứng đen ngoại cỡ, chui vào nơi sâu nhất của núi rừng.
Cảnh tượng chấm dứt, hiển ra một đường đi phức tạp, nhìn qua có vẻ như một bản đồ.
– Chính xác là Cửu U Tước…
Mục Phong hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm tình, nhưng vẫn không che giấu được vẻ khiếp sợ:
– Cửu U Tước này muốn tiến hóa, tiếc là nó thất bại….
Mục Trần nghe đến choáng váng. Cửu U Tước đã cực kỳ lợi hại, bài danh thuộc hàng đầu địa bảng, nếu nó tiến hóa thành công, không phải sẽ tiến vào thiên bảng sao?
– Xem ra Liễu vực quả nhiên chú ý tới Cửu U Tước, không thể để họ toại nguyện.
Chu Dã nghiêm mặt nói. Nếu Liễu vực có được Cửu U Tước, thực lực đại tăng, e rằng với dã tâm của họ, sẽ không còn kiên nhẫn với Mục vực nữa.
– Vậy chúng ta đoạt đi!
Ánh mắt lóe lên, Mục Trần nhìn miếng đồng kia mà nói nhẹ như không.
– Tía, chỗ đó ở đâu? Nhìn qua thấy khá quen mắt.
Mục Phong nghe vậy, cũng cười nhẹ, đôi mắt lóe lên một tia sắc bén.
– Đương nhiên rất quen mắt, vì nó ở ngay tại Bắc Linh Cảnh, chính là Hắc Minh Uyên…