Đồng chí bác sĩ Trương Nhạc càng ngày càng nhìn Giang Khương không vừa mắt. Chuyện tốt gì cũng bị Giang Khương chiếm. Đi khám bệnh chung với Hồ lão cũng không được, ngay cả đi giảng bài ở trường học có nhiều tiểu sư muội đáng yêu cũng không đến phiên y.
Đây vốn là chuyện tốt đẹp đến cỡ nào, nhưng bây giờ lại làm cho Trương Nhạc nhức hết cả trứng.
Cho nên, bây giờ y chỉ muốn chờ xem Giang Khương xấu mặt.
Biện chứng mạch tượng rất khó. Trương Nhạc đi theo Hồ lão hơn một năm, biết rõ độ khó trong đó. Cho nên y rất cẩn thận phân biệt mạch tượng của bệnh nhân, từ đó mới dám cam đoan không xảy ra sai lầm.
Nhưng bây giờ, người nào đó được đồng chí Trương Nhạc xem là cái gai trong mắt, cái đinh trong xương đang dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai, từng bước từng bước lấy hết bệnh nhân của y.
Đương nhiên, xu thế sét đánh không kịp bưng tai cũng chỉ là Trương Nhạc nghĩ mà thôi, chứ bản thân Giang Khương lại cảm thấy chẳng nhanh bao nhiêu. Hắn xem khí sắc của người bệnh, hỏi thêm những triệu chứng, rồi kê thuốc, mất khoảng năm sáu phút, so với Hồ lão cũng chẳng sai biệt lắm.
Chỉ là so với đồng chí Trương Nhạc là khác biệt. Giang Khương khám bệnh nhanh là vì hắn hỏi bệnh tình của bệnh nhân trước rồi mới bắt mạch, cũng không giống như lúc trước gặp khó khăn trong việc xác nhận mạch tượng, đồng thời phải mất thời gian dài để phân biệt, thậm chí còn phân biệt không ra.
Bây giờ hắn bắt mạch, cảm nhận mạch tượng của người bệnh nhiều nhất cũng chỉ tốn mười mấy hai mươi giây. Thậm chí chỉ mất bảy tám giây là có thể xác định được mạch chứng. Đồng thời, tư liệu về bệnh tình đại diện cho mạch chứng này trong nháy mắt toát ra từ trong đầu Giang Khương, phản ứng đương nhiên là nhanh rồi.
Mạch tượng đã biết, bệnh tình đã biết, sau đó sẽ rất nhanh tìm ra được phương thuốc thích hợp. Sau khi điều chỉnh lại liều lượng cho phù hợp là tiện tay viết xuống thôi. Nếu tốc độ vẫn còn chậm như trước thì thật sự xin lỗi người quá.
Hơn nữa người bệnh khá nhiều, Giang Khương cũng muốn xử lý cho hết, hiển nhiên cũng không suy nghĩ nhiều lắm, trực tiếp xem hết người bệnh cho Hồ lão.
Đầu tiên Hồ lão không chú ý đến điều này, nhưng sau khi ông xem qua đơn thuốc, phát hiện bốn đơn thì đã có ba đơn là của Giang Khương.
Lập tức không khỏi sửng sốt. Lúc này vừa mới được bao lâu, tại sao tốc độ của Giang Khương lại nhanh như vậy?
Nhớ lại những người bệnh mà ông vừa kiểm tra khi nãy, trong đó có hai người có mạch tượng không đơn giản. Theo lý Giang Khương có thể nhận ra, nhưng không thể nào nhận ra nhanh như vậy.
Tuy nói có nhiều lúc, đại đa số thầy thuốc không dựa vào mạch tượng mà dựa vào kinh nghiệm cũng có thể đưa ra đơn thuốc phù hợp, nhưng Giang Khương thì lại khác. Nếu là vài ngày trước, tốc độ Giang Khương có thể nói chậm gấp đôi lúc này.
Hơn nữa, mấy ngày qua Hồ lão cũng xem như hiểu rõ tính tình tiểu đồ đệ của mình. Tuy nói hắn còn trẻ, nhưng cách làm việc ổn thỏa. Đặc biệt là trong chuyện xem bệnh, tiểu tử này luôn cẩn thận. Nếu không khẳng định, tuyệt đối sẽ không tùy ý dựa vào vận khí.
Ba đơn thuốc mà Giang Khương ghi, Hồ lão cảm thấy kê không sai, rất phù hợp với yêu cầu của bệnh nhân. Hai đơn mà ông vừa xem cũng không xê xích quá nhiều, cũng không cần gia giảm số lượng, chỉ cần tăng thêm một loại thuốc là ổn.
Nghĩ đến đây, Hồ lão sờ mũi, thầm nghĩ:
– Mạch quyết sư phụ lưu lại cho mình, chẳng lẽ tiểu tử này đã đọc hết trong vòng chỉ mấy ngày? Không thể nào! Nếu không có thời gian kiểm nghiệm thực tế, nó cũng chỉ là lý thuyết suông.
Hồ lão nghĩ mãi cũng không hiểu được.
Nhưng người bệnh lại rất nhanh bước đến, khiến cho ông phải thu hồi suy nghĩ, tiếp tục xem bệnh. Chỉ là chú ý Giang Khương không chỉ có Hồ lão mà còn có đồng chí Trương Nhạc đang có chút mất hồn.
Vừa rồi y nhìn thấy Hồ lão chỉ thay đổi một chút trên một đơn thuốc mà Giang Khương kê.
Cho nên, Trương Nhạc không hiểu được, chẳng lẽ chưa được bao lâu, Giang Khương đã thành nhân vật cùng cấp bậc với Hồ lão? Hay là Hồ lão còn có bí quyết nào đó mà không chỉ cho y?
Suy nghĩ miên man, nhìn thấy đỉnh đầu người bệnh, Trương Nhạc đành phải thu lại sự ganh tỵ trong lòng, sau đó tập trung xem bệnh. Nếu để xảy ra sai lầm, bị Hồ lão phê bình, như vậy cái được không bù nổi cái mất.
Bận rộn hết cả buổi trưa, buổi chiều không có tiết, Giang Khương vốn định nghỉ ngơi một chút, ai ngờ mới qua 2h, chiếc xe Audi của Chủ nhiệm Lý đã đậu trước cửa.
Trong thanh âm “chào Chủ nhiệm Lý”, Chủ nhiệm Lý mỉm cười bước vào phòng khám bệnh của Hồ lão.
Trương Nhạc đã sớm nghe được thanh âm bên ngoài, nhìn thấy Chủ nhiệm Lý tiến vào, vội vã đứng dậy, cung kính nói:
– Xin chào Chủ nhiệm Lý.
– Xin chào, xin chào.
Chủ nhiệm Lý gật đầu mỉm cười với Trương Nhạc, sau đó nhìn Hồ lão đang khám bệnh, khách khí nói:
– Hồ lão, lại làm phiền ngài và bác sĩ Giang rồi.
– Chủ nhiệm Lý khách sáo quá rồi. Mời ngồi, mời ngồi. Xin chờ cho một lát.
Hồ lão gật đầu đáp.
Giang Khương cũng đã khám xong cho một người bệnh, sau khi đưa phương thuốc cho Hồ lão, liền ngẩng đầu nhìn Chủ nhiệm Lý:
– Xin chào Chủ nhiệm Lý.
– Chào bác sĩ Giang, chào bác sĩ Giang. Hôm nay lại làm phiền cậu rồi.
Chủ nhiệm Lý cũng khá khách khí nói chuyện với Giang Khương:
– Mấy ngày nay Tỉnh trưởng La cảm thấy rất tốt, cho nên bảo tôi đến mời cậu và Hồ lão qua đó.
– Vâng, tôi và sư phụ tôi sắp xong rồi. Xin Chủ nhiệm Lý ngồi chờ một chút.
Lúc này Trương Nhạc đã mở to hai mắt. Nhìn Chủ nhiệm Lý cực kỳ khách khí với Giang Khương, thậm chí còn nhắc đến là Tỉnh trưởng đích thân điểm danh mời Giang Khương và Hồ lão cùng nhau sang đó, một hồi lâu hồn vẫn chưa trở về.
Trương Nhạc biết rõ phân lượng của Chủ nhiệm Lý. Tuy nói chỉ là thư ký của Tỉnh trưởng La, nhưng lại kiêm thêm chức Phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ tỉnh. Hơn nữa, thân là người thân cận nhất bên cạnh Tỉnh trưởng La, có đôi khi y sẽ đại diện cho Tỉnh trưởng La. Những người cùng cấp bậc đều phải cung kính trước mặt Chủ nhiệm Lý.
Cho nên, vị Chủ nhiệm Lý này ngày thường cũng khá kiêu ngạo. Chỉ có Hồ lão mới đủ khiến cho y kính trọng. Mà Trương Nhạc là đệ tử của Hồ lão, Chủ nhiệm Lý nhiều nhất cũng chỉ là nể mặt Hồ lão đáp lại câu chào của y mà thôi.
Nhưng đối mặt với Giang Khương, Chủ nhiệm Lý rõ ràng lại rất khách sáo. Nụ cười tỏ vẻ thân cận đó không phải là giả, nói rõ Tỉnh trưởng La thật sự điểm danh Giang Khương qua đó.
Hai mắt Trương Nhạc đỏ như sung huyết. Đãi ngộ tốt như vậy hẳn phải là của y. Tại sao lại thuộc về Giang Khương? Y đến nơi này chính là coi trọng nhân mạch và y thuật của Hồ lão, muốn trải thảm hoa cho con đường tương lai của mình.