Trong lúc Giang Khương đang mơ màng, đột nhiên cảm giác Phù mạch lục tượng như chuyển đổi. Tiếng ca già nua đều đem mỗi chứng bệnh của mạch tượng giảng giải qua một lần, khiến cho Giang Khương có cảm giác da gà nổi hết cả lên.
Nhưng cũng may, bài ca này không duy trì quá lâu, sau đó lại chuyển qua một bài ca khác.
– Mạch Hồng: Mạch Hồng là dương trong dương, mạch tới cuồn cuộn như sóng vỗ dưới ngón tay, khi đến mạch lớn, lúc đi mạch kém dần. Mạch Hồng to mà thực, nhấc tay lên hoặc ấn xuống đều có lực.
Ngay sau đó, thanh âm huyết mạch nhịp nhàng vang lên bên tai Giang Khương cùng với đầu ngón tay truyền đến cảm giác thay đổi rất nhỏ, từ nhịp nhàng biến thành rộng lớn.
Cứ như vậy, từng bài hát vang lên trong đầu Giang Khương, lặp đi lặp lại khiến Giang Khương giống như rơi vào một cảnh giới vô cùng kỳ lạ, tăng cường học tập các loại mạch tượng và các chứng bệnh đại diện cho mạch tượng đó.
Sáng sớm hôm sau, khi Giang Khương tỉnh lại, dường như có chút ấn tượng về những gì trong đầu tối hôm qua. Dường như là học về mạch tượng, không khỏi cảm thấy vui mừng. Hắn đang sầu khổ về mạch tượng, tưởng rằng không mất một hai năm, rất khó mà phân tích hết. Nhưng nhờ có tổ sư gia, mọi việc cũng đơn giản hơn.
Nghĩ đến đây, Giang Khương liếc mắt nhìn hình xăm trên cánh tay trái, phát hiện hình xăm rõ hơn vài phần. Bây giờ đã không còn giống như trước, không còn như ẩn như hiện nữa, mà hoàn toàn nổi lên, chỉ là vẫn chưa có gì đặc biệt.
– Không tệ.
Giang Khương bây giờ đã ngày càng quen với sự tồn tại của hình xăm này. Hơn nữa, hình xăm dường như đã mang đến cho hắn sự vui mừng lẫn sợ hãi.
Mặc dù nó đã biểu hiện một chút hiệu ứng về phương diện trung y, nhưng công năng thần kỳ của nó khiến cho Giang Khương có chút chờ mong. Dù sao, sau khi về nhà, sức khỏe của hắn cũng có sự tiến bộ không ít. Hắn tin rằng, sau này sẽ có nhiều năng lực đặc biệt sẽ được hắn khai quật ra.
Sau khi đứng dậy mặc quần áo, rửa mặt xong, Giang Khương lại xuống lầu, chạy vào con đường nhỏ của trường Đại học Đông Nguyên.
Phù phù phù….
Đối với Ngũ Cầm Hí, Giang Khương chỉ cảm thấy hắn tập càng ngày càng lưu loát. Từ sau khi trở về nhà, động tác Ngũ Cầm Hí cũng càng lúc càng nhanh. Bây giờ luyện một tuần lễ, cảm giác so với bằng cả một tháng.
Tứ chi lần lượt thay đổi, Giang Khương đứng giữa vũng nước đi tới đi lui, thỉnh thoảng giống như hổ duỗi thắt lưng, làm cho các đốt cột sống phát ra thanh âm rắc rắc.
Sau đó lại đánh ra động tác ưu nhã, chậm rãi hành tẩu.
Chỉ là Giang Khương không chú ý đến, một cô gái đang cầm một quyển sách, vừa đi vừa đọc. Ngẩng đầu nhìn thấy Giang Khương ở đằng trước, liền chậm rãi dừng bước, sau đó yên tĩnh nhìn động tác của hắn, ánh mắt hiện lên sự tò mò.
– Tiếng xé gió như rồng, hình giống như hổ, tiến bộ thật nhanh. Công phu luyện thể này quả nhiên là hảo công phu, chỉ là còn thiếu chút gì đó.
Một lúc lâu sau, cô gái thở hắt ra, nhìn Giang Khương đang lăn lộn như một con gấu dưới đất, mỉm cười rồi xoay người rời đi.
Giang Khương luyện xong một hồi, toàn thân đổ đầy mồ hôi. Hắn mặc lại chiếc áo thun, chậm rãi đi theo đoạn đường cũ trở lại phòng khám.
Chỉ là trong lúc Giang Khương đang đi, chợt nghe bên tai truyền đến giọng nói có chút quen thuộc:
– Tiểu Nguyên ca ca?
Nghe giọng nói có chút không xác định, Giang Khương dừng bước, sau đó mỉm cười quay đầu nhìn thoáng qua cô gái xinh đẹp:
– Tiểu Vũ.
– A, Nguyên ca, thật là anh sao?
Thấy thật sự là Giang Khương, gương mặt Tiểu Vũ hiện lên nụ cười, tò mò hỏi:
– Nguyên ca ca, tại sao anh lại đến trường học của tụi em? Chẳng lẽ anh định đi học lại?
Giang Khương cười lắc đầu:
– Không, bây giờ tôi làm việc cho phòng khám đối diện trường. Sáng nào cũng sang đây tập thể dục thôi.
Nghe Giang Khương nói, Tiểu Vũ sửng sốt một chút rồi hưng phấn hỏi:
– Phòng khám Khánh Nguyên? Là cái phòng khám nằm gần cửa sau của trường phải không?
– Đúng vậy.
Giang Khương cười gật đầu:
– Thời gian vừa qua anh vẫn ở bên đó.
– Vậy thì tốt quá. Em thật không ngờ Nguyên ca ca lại rời thôn như vậy. Tại sao Minh gia gia lại cho anh đi?
Tiểu Vũ tò mò hỏi Giang Khương.
Thấy Tiểu Vũ hỏi, Giang Khương bất đắc dĩ cười nói:
– Cũng chẳng còn cách nào khác. Lão gia tử đuổi tôi đi, nói không cho tôi lãng phí thời gian ở nhà, mà nên ra ngoài học chút gì đó.
Trong lúc Tiểu Vũ và Giang Khương trò chuyện, một cô gái đi bên cạnh Tiểu Vũ tò mò nhìn Giang Khương, sau đó thấp giọng hỏi Tiểu Vũ:
– Tiểu Vũ, đây là ca ca của cậu hả?
– Hả? Không phải, Linh Linh, đây là ca ca nhà hàng xóm.
Nghe bạn hỏi, sắc mặt Tiểu Vũ có chút đỏ lên.
– Ồ, đẹp trai như vậy sao?
Nhìn sắc mặt ửng đỏ của Tiểu Vũ, Linh Linh cười trộm nói.
– Cậu nói cái gì đấy?
Thấy vẻ mặt của bạn mình, Tiểu Vũ xấu hổ nói.
Nhìn hai cô gái thì thầm cái gì đấy, Giang Khương thấy thời gian cũng không còn sớm, liền nói:
– Được rồi, Tiểu Vũ, tôi đến giờ làm rồi. Tôi xin phép đi trước. Có chuyện gì cứ đến phòng khám tìm tôi.
– Vâng, Nguyên ca ca, anh có việc cứ đi trước.
Tiểu Vũ đang bị bạn chọc ghẹo, xấu hổ không thôi, thấy Giang Khương nói phải đi trước liền vội vã gật đầu.
Giang Khương gật đầu, sau đó mỉm cười với Linh Linh một cái, lúc này mới chạy về phía cổng.
Nhìn theo bóng lưng Giang Khương, Linh Linh hưng phấn nói:
– Tiểu Vũ, anh hàng xóm của cậu đúng là không tệ.
– Hừ, đương nhiên rồi, dáng người của anh ấy rất tuyệt, rất gợi cảm.
Giang Khương vừa đi, lại nghe bạn thân tán dương, nhớ đến những chuyện trước kia, Tiểu Vũ bất giác có chút kiêu ngạo.
Bạn của mình từ trước đến nay chưa bao giờ có vẻ mặt mê trai như vậy, Linh Linh há to miệng, kinh ngạc nói:
– Tiểu Vũ, bây giờ mình mới phát hiện cậu một chút cũng không rụt rè. Ngày thường cũng có nhiều nam sinh vây quanh cậu, nhưng cậu chẳng thèm để ý đến. Thì ra tất cả đều là giả bộ. Cậu có biết bây giờ cậu rất mê trai không?
– A, đứa bạn xấu xa này, dám chọc mình hả?
Giật mình, sắc mặt Tiểu Vũ lại đỏ lên, sau đó hai người bắt đầu đuổi đánh nhau.