Đinh Mùi nhìn đám người đông đúc chen chúc trước sau trên bờ đê, không nén được thở phào một tiếng. Nhiều người như thế này mà cuối
cùng vẫn nhét được lên một chuyến xe kéo tới tận đây, không thể không
thán phục tinh thần chịu khó chịu khổ của mọi người.
Lúc này vừa kết thúc xong bữa cơm liên hoan, là thời gian hoạt động
tự do. Đinh Mùi nhìn Quyển Nhĩ đang đứng cách anh không xa và hình như
cũng có cùng tâm trạng tự nhiên thấy vui hơn, “Sao không bơi thuyền với
mọi người?”.
“Em muốn giữ lại chút sức để lúc về còn chen lên xe!” Quyển Nhĩ đặt
túi đang mang xuống phía sau, gối lên đó, nghỉ ngơi mới là điều cần
thiết! Đột nhiên nhớ ra điều gì, cô bới tung chiếc túi lên lấy ra một
thứ ném cho anh, “Cho anh”.
Thứ mà Quyển Nhĩ cho Đinh Mùi là cây xúc xích La Tư Dịch chuẩn bị cho cô. Vừa rồi, hai người sắp xếp cho các bạn xong mới ra ăn, lúc ấy bát
đũa đã ngổn ngang rồi. Mặc dù Đinh Mùi là một người không quá chú trọng
vấn đề vệ sinh, nhưng anh có một tật nhỏ là không thể ăn nổi đồ thừa.
Bình thường đi ăn cơm, anh chỉ ăn vài miếng đầu, sau đó hầu như không đụng đũa gắp thức ăn nữa, chỉ uống và ăn cơm trong bát của mình.
Vì thế, những món ăn ngon mà hai người dày công chọn lựa hôm nay, đối với anh mà nói, chỉ có thể nhìn, không thể ăn. Lục Quyển Nhĩ quen anh
lâu như vậy, cũng hiểu ít nhiều về anh. Thấy anh không mang theo gì,
cũng không ăn gì, nghĩ chắc chắn là rất đói, vì thế mới quyết định làm
từ thiện, cung cấp cho anh thức ăn dự trữ của mình.
Đinh Mùi bắt lấy, chỉ là một cây xúc xích nhỏ như ngón tay cái, dài khoảng một gang tay, là loại xúc xích bỏ túi nhỏ nhất.
“Còn cái nào nữa không?” Đói thì đói thật, nhưng ăn thứ bé tí này vào, lại kích thích dạ dày tiết dịch vị, có khi còn đói hơn.
Quyển Nhĩ nhắm mắt lại, “Hết rồi, tìm người khác xin đi”.
“Người khác”.
“Chẳng phải anh đưa theo rất nhiều người đấy sao?”
Đinh Mùi lập tức bóc chiếc xúc xích ra, cúi đầu uể oải ăn, không nói
thêm gì nữa. Đúng thế, việc vượt quá quân số ngày hôm nay, anh phải chịu phần lớn trách nhiệm. Sau khi đi khắp một vòng các ban, hiệu quả thu
được hoàn toàn trái ngược với mục đích ban đầu, quân số còn tăng thêm,
đa phần là nhân sự mới ở các ban. Hơn nữa, bọn con gái lại còn nũng nịu, yểu điệu, không biết thật giả thế nào nhưng khiến anh khó lòng từ chối.
Trên xe, Tăng Nghị thì thầm với anh, “Nhờ cậu, buổi du xuân ngày hôm
nay thật đầy đủ thanh sắc”. Cậu ta lại còn cố ý nhấn mạnh từ “thanh” và
“sắc”, trên xe chốc chốc lại có tiếng la hét om xòm của bọn con gái, phụ họa cho nụ cười đểu cáng của anh ta, kiểu như hai bên cùng có lợi.
Nhưng nụ cười của Tăng Nghị nhanh chóng tắt ngấm. Mục tiêu của anh ta là được đứng bên cạnh Lục Quyển Nhĩ, bảo vệ Quyển Nhĩ cả hành trình dài
như thế cũng đáng là một giai thoại anh hùng cứu mỹ nhân. Không ngờ Đinh Mùi kiên quyết đứng chắn trên con đường tiến về phía trước của cậu ta,
bất kể là cậu ta nói thẳng hay là ngầm ra hiệu, anh đều kiên định không
nhường bước.
“Cậu làm gì thế, anh em lần này rất nghiêm túc đấy, giúp đỡ một chút
đi.” Tăng Nghị bất đắc dĩ, đành mở miệng năn nỉ. Cậu ta cũng muốn nhân
cơ hội này bày tỏ thái độ, tìm được người ủng hộ, việc sẽ thuận lợi hơ
“Không được.”
“Hả? Cậu đúng là chẳng ra gì. Hồi nhỏ cũng chỉ biết ăn không kem nhà
mình.” Bà của Tăng Nghị hồi đó bán kem ở đầu ngõ, mỗi lần nhìn thấy Đinh Mùi, đều tươi cười đưa cho cậu một cái.
“Nếu bà của cậu muốn đi qua, mình sẽ không cản.” Ý của anh rất rõ ràng: Là cậu thì đừng hòng.
“Hứ, giờ mới biết cậu thích lo chuyện của người khác đấy.” Giọng Tăng Nghị không quá cao, quen Đinh Mùi đâu mới chỉ ngày một ngày hai, biết
thừa nếu tính bướng của Đinh Mùi mà nổi lên, thì không ai có thể xin xỏ
được.
“Sao lại là chuyện của người khác, đấy là người của tôi!” Đinh Mùi
tùy tiện đáp trả một câu, nói xong mới nhận ra câu đó có phần không hợp
lý. Lục Quyển Nhĩ đang đứng sát ngay sau anh hơi khựng người lại, rồi
mới lại lắc lư người theo độ rung của xe. Lúc anh muốn xác nhận lại, thì thấy hình như mình đã cảm nhận sai.
Đinh Mùi ngó trái ngó phải, khi chắc chắn không ai nghe thấy cuộc đối thoại giữa bọn họ, mới tiếp tục câu chuyện với Tăng Nghị.
Thực ra, lúc đó trên xe rất ồn ào, bọn họ lại cao nhất nhì trong đám
đó, lại chỉ là những lời thì thầm, Quyển Nhĩ chắc không nghe thấy gì
đâu. Nhưng mỗi khi Đinh Mùi nói gì, đều làm một động tác rất vô thức, là quay đầu lại nhìn Quyển Nhĩ, câu nói quan trọng đó, thật không may lại
lọt vào tai cô.
Không biết tại sao, Quyển Nhĩ cảm nhận được bọn họ đang nói về mình,
người đang đứng lưng đấu lưng với mình lúc này, lại nói mình là người
của anh ấy. Cô không định suy nghĩ miên man, cố tìm lời giải thích cho
câu nói đó, nhưng không thể phủ nhận, trái tim cô vào giây phút nghe
thấy điều đó, bỗng thắt lại. Dường như bị ai đó dùng sức bóp nghẹt, rồi
từ từ thả lỏng ra để đàn hồi trở lại, nhưng không làm sao trở lại được
hình dạng ban đầu.
Đinh Mùi nằm đó không được bao lâu thì có người tới kéo đi. Quyển Nhĩ từ từ mở mắt ra, nhưng chỉ lướt qua xung quanh một lượt, rồi lập tức
khép mắt lại.
Anh chàng Tăng Nghị đang rảo bước đi về phía cô, cô cảm thấy không
tâm trạng để nói chuyện với anh, nên quyết định nhắm mắt ngủ cho lại
sức.
Không phải cô quay lưng lại với cảnh sắc núi sông nơi đây, thực tế
với một người từ nhỏ lớn lên cạnh sông núi như cô, không có cảm giác
thân thiết với kiểu phong cảnh được thiết kế hiện đại hóa toàn bộ như
thế này, nhiều người đông đúc chen chúc lại càng làm cô mất thiện cảm.
Gần đây cô quá mệt mỏi, toàn bộ sức lực đã bị bội chi, vốn chỉ định
giả vờ ngủ một lúc nhưng không biết lại ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Khi Quyển Nhĩ tỉnh dậy, xung quanh ánh mặt trời lấp lánh, nhưng không có cảm giác nhức mắt. Cô đang cố gắng tìm lại ý thức, thì ánh nắng đột
nhiên như bị đổ từ trong một chiếc túi ra, nhanh chóng trút xuống, bao
trùm lấy cô.
“Có sức mà ở đây tỏ ra gallant thì mau đi gọi cô nàng Dương Thu ở ban các cậu quay về đi.” Cô bạn Dương Thu kia chèo thuyền đi rất xa, đã
chuẩn bị tới giờ tập trung rồi, mà vẫn không chịu chèo về. Khu quản lý
cũng đã gọi trên loa rồi, nếu còn không quay về họ sẽ đưa cano ra. Đinh
Mùi không thể bỏ mặc cô ta, có người gửi gắm anh, vì thế anh vội đi tìm
Tăng Nghị.
“Ban thể thao các cậu, làm gì cũng thích thật hoành tráng đúng
không?!” Nếu vừa rồi Dương Thu chỉ khiến anh có cảm giác bất lực, thì
lúc này nhìn Tăng Nghị đang đứng hứng ánh nắng mặt trời, hai tay giăng
chiếc áo T-Shirt của mình lên để che nắng cho Quyển Nhĩ, anh thật sự cảm thấy muốn bùng nổ.
“Ban thể thao bọn mình thì làm sao? Bọn mình là những người tích cực, thẳng thắn, không làm cái trò gì mà ‘yêu em để ở trong lòng’ như ai
kia.” Tăng Nghị nói xong giật lại chiếc áo của mình trên tay Đinh Mùi
rồi mặc vào, thấy Quyển Nhĩ không bị lóa mắt vì ánh nắng mặt trời đột
ngột hắt vào, mới men theo bờ hồ bỏ đi.
Tăng Nghị vừa đi, Quyển Nhĩ lập tức ngồi dậy, vừa rồi để đảm bảo mí
mắt không bị nháy, cô đã cố sức nhắm chặt tới nỗi bây giờ có nguy cơ bị
co cứng, giả vờ ngủ là một việc thật hao sức.
“Tình cảm quá nhỉ.” Đinh Mùi ném lại cho Quyển Nhĩ một câu, rồi cũng đi theo giúp.
Quyển Nhĩ cũng đành thở dài bỏ qua, phải giải thích thế nào mới được
đây? Vừ đúng là ngủ thật, chỉ giả vờ một tí tẹo thôi. Cô có lòng muốn
giải thích, thì cũng phải có người chịu nghe mới được.
Thôi bỏ đi, đã làm việc ngu ngốc lại còn muốn giải thích, chỉ có một con đường, đó là giả vờ ngốc luôn thôi.
Lúc đó, cô không tiên đoán được rằng sự giả ngốc của mình sẽ che mất
tầm mắt họ, cho dù là của anh, hay là của cô. Cô cũng không biết trước
được, sự xác nhận vô tình đó đã vạch một đường ranh giới trong tim Đinh
Mùi, con thầy vợ bạn mà. Anh có thể lấy danh nghĩa chăm sóc, bảo vệ cấp
dưới mà ngăn chặn cánh tay Tăng Nghị đưa tới, chứ không thể trong hoàn
cảnh người ta đang tình chàng ý thiếp mà còn thò chân vào, như thế chẳng phải là phá hỏng cái danh nghĩa chăm sóc kia sao. Cả hai đều là bạn của anh, anh cũng không cần thiết phải làm như thế. Nếu đều có ý với nhau,
thì anh cũng vui vẻ tác thành thôi. Chân thành cũng được coi là một phẩm chất tốt đẹp.
Hai tháng cuối cùng của năm thứ nhất, đối với Quyển Nhĩ mà nói là
những ngày vui vẻ vô cùng, dường như đến lúc này cô mới thật sự cảm nhận được toàn bộ niềm vui của cuộc đời sinh viên.
Quyển Nhĩ và Tăng Nghị đã rất thân thiết với nhau, anh ấy không chỉ
thường xuyên xuất hiện trong văn phòng của Ban thư ký, mà còn bất ngờ
xuất hiện bên cạnh cô. Ví dụ như cuộc thi đấu bóng rổ toàn trường mỗi
năm một lần, ở vòng loại, khoa của Quyển Nhĩ đấu với khoa của Đinh Mùi.
Mà Tăng Nghị lại được Ban thể dục thể thao cử tới làm trọng tài chính
cho trận đấu, đương nhiên có phải ngẫu nhiên hay không, thì chỉ có mình
anh ấy biết.
Quyển Nhĩ quan sát đội bóng của khoa mình, khó khăn lắm mới chọn ra
được mấy người, nhìn đã thấy sự tương phản mạnh mẽ so với đối phương với thể hình lực lưỡng, thêm vào đó là sự chênh lệch về sự linh hoạt dẻo
dai. Biết rõ trận này sẽ rất quyết liệt, cô vẫn không thể nhẫn tâm xem
được. Tôn Mộc Nam vẫn rất tận tụy làm hết trách nhiệm, đứng ngoài sân hô hiệu lệnh cho các nữ sinh để cổ vũ đội bóng cố gắng, nhưng từ những gì
Quyển Nhĩ nhìn thấy, đừng nói gì tới người khác, chỉ riêng mấy cô bạn
cùng phòng thôi, ánh mắt đã trôi ngược về phía sau từ lâu rồi, làm gì
còn chút ý chí ngùn ngụt nào nữa.
“Sách Lang có ra sân không?” Quyển Nhĩ hỏi La Tư Dịch ngồi bên cạnh.
Hai người bọn họ gần đây thường xuyên đi với nhau, dù quan hệ vẫn chưa
công khai rõ ràng, nhưng mười phần thì cũng rõ đến tám, chín
“Khoa bên đó, các thành phần xuất sắc đều vào cả rồi, hình như cũng
chẳng đến lượt anh ấy vào sân đâu.” La Tư Dịch trả lời, nhưng rõ ràng
đang dõi mắt tìm người trong đám đông đối diện kia. Quyển Nhĩ cười nhẹ
nhưng không bóc mẽ bạn.
“Lục Quyển Nhĩ, thực lực khoa em thế nào?” Tăng Nghị đi tới, hỏi thẳng trước mặt mọi người.
“Chả ra sao cả.” Quyển Nhĩ nói thật, mấy người đó phần lớn Quyển Nhĩ
đều không quen, nhưng nhìn họ phối hợp với nhau vài hiệp, cảm thấy không được nhuần nhuyễn, cứ lập cà lập cập. Nhìn sang đội của Đinh Mùi, trơn
tru như mây trôi nước chảy, dù là phối hợp truyền bóng đồng đội, hay là
cá nhân dẫn bóng đột phá, dường như quả bóng rất ngoan ngoãn nghe lời,
không hề bị rơi, và cuối cùng cũng sẽ thuận theo động tác của bọn họ và
rơi vào giỏ.
“Có cần anh thổi gian lận không?” Tăng Nghị vì muốn lấy lòng Quyển Nhĩ, chiêu nào cũng tung ra hết rồi.
La Tư Dịch cũng đã biết Tăng Nghị, nghe thấy vậy liền khinh thường
nói: “Xin anh, theo đuổi người ta thì cứ theo đuổi, anh có cần phải vô
nguyên tắc thế không?”.
Tăng Nghị cười ha ha nói, “Chẳng phải vì anh cảm thấy, dù có thổi
gian đi nữa đội các em vẫn không thắng nổi sao? Chẳng bằng thuận thế tạo chút thiện cảm đi”.
Lục Quyển Nhĩ có cảm giác mặt mình giật giật một cách mất kiểm soát,
anh chàng Tăng Nghị này cứ như có thù oán gì với cô, chạy tới chỗ cô nói này nói nọ, dù thua hay thắng cô cũng sẽ bị phỉ nhổ.
Anh ta cao lớn, lực lưỡng nên thần kinh chắc cũng không bình thường.
“Thật đấy, chỉ cần họ vừa có bóng tổ chức tấn công, anh có thể thổi họ
phạm quy.” Anh ta vẫn đứng đó rất nghiêm túc vạch kế hoạch.
“Sau đó khoa bọn em mỗi lần được hai quả ném phạt, cứ như thế cho tới khi kết thúc trận đấu phải không?” La Tư Dịch ngồi bên cạnh bổ sung
vào.
“Đúng rồi, đấy là một cách hay phải không?”
“Đúng, là một phương pháp để bị người ta đánh rất hay đấy.” La Tư
Dịch chỉ chỉ ra sau lưng Tăng Nghị, sau lưng anh, cầu thủ của hai đội đã vây thành vòng tròn.
Tăng Nghị vừa quay người lại, liền thấy Đinh Mùi đứng ở bên đội kia
nói: “Lục Quyển Nhĩ, liên lạc với Ban thể thao điều thêm một người nữa
đến”.
Quyển Nhĩ bĩu môi, biết ngay mà, cho dù việc là do người khác gây ra, nhưng người xui xẻo vẫn là cô mà.
“Mình đi, mình đi!” Tăng Nghị thấy sự cố gắng của mình không có kết
quả, lập tức tìm cách lấy công chuộc tội, “Để trọng tài biên lên thay!”.
Quyển Nhĩ thấy anh ta chạy đi rồi mà còn không quên bố trí trận đấu,
thật không nhịn được cười. Anh chàng Tăng Nghị này, mặc dù phương thức
theo đuổi con gái của anh ta hơi khác thường một tí, nhưng cũng là người thú vị.
“Thấy Tăng Nghị cũng không tồi phải không?” La Tư Dịch ngồi bên cạnh trông mặt đoán ý.
Quyển Nhĩ cảnh giác nhìn ngó xung quanh, chỗ này không phải là chỗ lý tưởng để tâm sự chuyện riêng tư, vừa rồi đã khiến người khác chú ý, lúc này mà nói thì
chắc chắn cũng sẽ có người nào đó nghe thấy.
La Tư Dịch lắc đầu, tên Tăng Nghị này còn không bằng Đinh Mùi, hễ gặp cô gái đẹp nào anh ta cũng đều ghi nhớ, theo đuổi ai thì cũng đều làm
như sắp đến ngày tận thế đến nơi, Lục Quyển Nhĩ sao toàn gặp những kẻ
chán chết như thế chứ?
Mặc dù lúc đó không nói gì với Quyển Nhĩ nhưng thực ra La Tư Dịch đã quyết định phải nhắc nhở Quyển Nhĩ rồi.
“Chuyện này em đừng can thiệp.” Sau khi nghe cô kể, Sách Lang tỏ vẻ không tán thành.
“Không phải em quyết định thay cô ấy, chỉ là muốn mang những chuyện
em biết nói cho cô ấy nghe, để cô ấy hiểu thêm về người ta và có thể đưa ra những phán đoán khách quan.”
La Tư Dịch biết không nên động tí lại can thiệp vào cuộc sống riêng của Quyển Nhĩ, nhưng cô không có chút niềm tin nào với
“Đây không phải là việc mà em nên tham gia. Huống hồ em biết cái gì
chứ? Đấy chỉ là những điều em nhìn thấy mà thôi, phán đoán của em làm
sao lại giúp cô ấy có phán đoán khách quan?” Mặc dù không muốn tranh
cãi, nhưng Sách Lang có cách nghĩ của mình, anh luôn cho rằng tình cảm
là thứ chủ quan nhất, bất kỳ ai cũng không thể, và cũng không nên đưa ra bất cứ kiến nghị gì.
“Đây cũng không phải là việc anh nên tham gia.” La Tư Dịch không khách khí đáp lại.
Sách Lang lấy đi quyển sách vẫn đang mở trên tay La Tư Dịch, “Anh chỉ mong em dành thời gian nghĩ tới anh nhiều hơn, chứ không phải dùng để
lo lắng cho người khác”.
Chỉ một câu nói, khiến nhiệt độ trên mặt La Tư Dịch tăng cao vùn vụt: “Ai có chuyện thì em sẽ quan tâm tới người ấy hơn, có gì mà phải tranh
cãi chứ!”.
“Chỉ là do em cảm giác cô ấy có chuyện thôi, cô ấy chưa chắc đã cần
sự chỉ dẫn của em.” Thấy La Tư Dịch còn định nói tiếp, Sách Lang xua xua tay, “Em không nghe thì anh cũng chẳng có cách nào. Anh đã từng phạm
phải lỗi đó, thích hay không thích là việc mà tự mình phải cảm nhận,
người khác có nhìn vào thì cũng chỉ thấy được phần bên ngoài thôi”.
La Tư Dịch vẫn còn muốn tranh luận rất nhiều, nhưng bắt gặp vẻ mặt
đơn độc hiếm thấy của Sách Lang, đột nhiên mất đi hứng thú phản biện,
không nói thêm gì nữa.
“Huống hồ, còn vướng Đinh Mùi. Tình cảm có tốt tới đâu cũng không nên chọn cách này để khảo nghiệm.” Sách Lang lại nói.
“Có việc gì liên quan đến Đinh Mùi?” La Tư Dịch tỏ vẻ không vui.
Cô đã kể cho Sách Lang nghe chuyện trước kia. Có một tối hơn tám giờ
họ mới ra khỏi thư viện, bên ngoài vẫn chưa tối hẳn, vẫn còn có chút ánh sáng. Cô bị Sách Lang cầm tay kéo đi dưới con đường trong vườn trường,
nhìn nụ cười thỏa mãn trên khuôn mặt anh, đột nhiên cô muốn kể với anh
về Đinh Mùi, về tâm tư của mình ngày đó. Cô chỉ muốn anh hiểu cô hơn,
hoặc chỉ muốn anh đừng quá đắc ý? Bất luận có phải muốn bộc bạch tâm sự
với người này hay không, hoặc có thể chỉ là ngu ngốc khi nghĩ muốn dùng
chuyện đó để thể hiện rằng anh vẫn chưa hoàn toàn được để ý, La Tư Dịch
biết, mình phải đấu tra như thế, cũng đồng nghĩa với việc mình đã sập
bẫy rồi.
Lúc kể, cô đã rất bình tĩnh, như là đang kể câu chuyện của người nào
khác. Thật sự từ bỏ? Thật sự đã quên hết? Đều không thể khẳng định được. Dù sao cũng đã có kinh nghiệm từng kể cho Quyển Nhĩ lúc trước, cũng
không đến nỗi đau đớn ám ảnh mà nước mắt chảy đầy mặt, nhưng mỗi một
đoạn hồi ức, mỗi một cảnh tượng được nhắc tới, đều lay động những tâm
tư, dù là ai cũng không giũ bỏ được những gì đã từng tồn tại trong quá
khứ.
Sách Lang có nói gì hay không, La Tư Dịch cũng không nhớ nữa, chỉ nhớ là anh đã rất trân trọng ôm cô vào lòng. Cái ôm đó, dường như đã thu
hút ánh nắng ban mai, xua đuổi tâm trạng chán chường của cô, bao quanh
cô giờ chỉ còn là ánh mặt trời rạng rỡ.
Cảm giác của lần đó thật đẹp, khiến La Tư Dịch coi nó như sự khởi đầu của cô và Sách Lang. Thái độ của Sách Lang đối với chuyện về Đinh Mùi
cũng khiến La Tư Dịch cảm thấy rất yên tâm, anh ấy dường như cho rằng
chuyện đó chẳng liên quan gì tới quan hệ giữa anh và cô hay giữa anh và
Đinh Mùi, vì vậy không bao giờ nhắc lại. Nhưng hôm nay, vì việc của
Quyển Nhĩ, anh lại lôi Đinh Mùi ra nói, khiến La Tư Dịch có chút mẫn
cảm.
“Những người đó đều là bạn của Đinh Mùi. Lục Quyển Nhĩ mặc dù là bạn
thân của em, nhưng thời gian hàng ngày cô ấy ở bên Đinh Mùi so với ở bên em chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi. Cô ấy thấy ai tốt, muốn thân thiết gần gũi với ai, cũng đều là việc của cô ấy. Nếu em cứ can thiệp nhiều
quá, sẽ khiến cô ấy khó xử.”
“Khó xử gì chứ?”
Sách Lang kéo La Tư Dịch ra một nơi yên tĩnh bên ngoài ký túc, “Cô ấy sẽ suy nghĩ liệu có phải là em đã thật sự từ bỏ Đinh Mùi rồi không. Cả
anh cũng sẽ nghi ngờ”.
“Đừng có coi thường người khác!” La Tư Dịch lập tức phản ứng lại ngay: “Là anh suy diễn linh tinh thôi”.
“Anh không muốn em quá thân thiết với họ.” La Tư Dịch chỉ tạo khoảng
cách với Đinh Mùi, còn vẫn qua lại với những người khác nữa, thậm chí
quan hệ với Đinh Mùi cũng chẳng có gì đảm bảo. Mặc dù nói là ít có khả
năng tình cũ không rủ cũng tới, nhưng thi thoảng lại có mối liên hệ như
thế này thế kia, thì anh thấy chẳng có gì tốt đẹp c
“Em chỉ muốn khuyên Quyển Nhĩ đừng có chơi với họ nhiều quá, sao lại biến thành em sẽ thân thiết với họ?”
“Bất luận là em muốn khuyên Quyển Nhĩ thế nào, thì em đều phải nhắc
đi nhắc lại về những người đấy, nhắc đến những việc liên quan tới họ,
lúc đấy chính em cũng phải để tâm đến. Đối với Quyển Nhĩ cũng thế, em
nhắc ít thôi, có khi cô ấy cũng chẳng thân thiết thêm với bọn họ nữa. Em càng nói nhiều, càng hiểu nhiều, cô ấy càng cảm thấy những người đó
thật gần gũi.”
La Tư Dịch im lặng một lúc, rồi đột nhiên hỏi: “Tại sao anh lại không vui, bởi vì em muốn can thiệp vào những việc liên quan đến Đinh Mùi,
hay là vì em muốn can thiệp vào việc của Quyển Nhĩ?”.
Sách Lang đáp: “Là vì em muốn can thiệp, nên anh cũng đưa ra vài ý kiến, sao anh lại không vui”.
La Tư Dịch rất cứng rắn từ chối: “Em không cần ý kiến của anh”. Nghĩ
cho cô hay nghĩ cho Quyển Nhĩ, cô đều có thể phân biệt được. Mặc dù cô
không để ý việc lúc hẹn hò rủ cả Quyển Nhĩ theo, thậm chí lần nào cô
cũng ép Quyển Nhĩ phải cùng ra ngoài đi chơi với hai người nhưng điều đó không có nghĩa là cô muốn Sách Lang cũng để tâm tới Quyển Nhĩ. Đối với
Sách Lang, Quyển Nhĩ chỉ có thể có một danh phận, đó chính là bạn thân
của La Tư Dịch, không thể qua mặt cô mà trở thành bạn, thậm chí trở
thành tri kỷ của anh.
Sau lần đó, La Tư Dịch không chịu gặp Sách Lang nữa. Thái độ của cô
với Quyển Nhĩ vẫn không có gì thay đổi, chỉ là những lúc Quyển Nhĩ tích
cực nhắc tới Sách Lang, cô lạnh nhạt đáp: “Việc này cậu không hiểu, nên
đừng có khuyên nữa”.
Đúng thế, sau khi bình tĩnh lại, cô thừa nhận, Sách Lang nói đúng,
quá đúng. Cô không nên có ý định can thiệp vào cuộc sống của Quyển Nhĩ,
sự can thiệp này của cô có thể liên quan tới việc cô không muốn tách
mình ra khỏi những vấn đề có dính dáng đến Đinh Mùi. Mặc dù cô đã buông
tay, đã không còn yêu nữa, nhưng trong tim vẫn còn một chút vấn vương.
Tình cảm của cô như thế làm sao có thể đòi hỏi Sách Lang toàn tâm
toàn ý chứ? Nhưng nếu không thể yêu cầu anh toàn tâm toàn ý thì cô có
bạn trai để làm gì? Vì thế việc này không chỉ một mình Quyển Nhĩ không
hiểu, mà ngay đến bản thân La Tư Dịch cũng không thể hiểu, cho nên cô
đành tránh gặp Sách Lang, tránh gặp mọi người.
Quyển Nhĩ biết không thể khuyên được, đành cố gắng hết sức giúp La Tư Dịch được thoải mái. Cô ấy không ra khỏi phòng, Quyển Nhĩ mua cơm mang
về. Cô ấy không đi học, Quyển Nhĩ giúp bạn điểm danh, nếu không thể trí
trá được thì khi hết tiết sẽ gặp thầy xin cho cô ấy nghỉ. Nhờ việc này
mà Lục Quyển Nhĩ quen hầu hết các thầy cô giáo trong khoa, đây là việc
cô không ngờ tới.
Trước kỳ thi cuối kỳ, cuối cùng La Tư Dịch cũng đã lấy lại được tinh
thần. Cơn gió mang sự hờn dỗi của tình yêu đó thổi qua, nhưng do cô quá
nặng, nên không thể bị gió thổi bay mất. Nếu cô vẫn còn không tỉnh táo
lại, thì không chỉ đơn giản là buồn rầu không thôi, mà sẽ là phải cầm
theo bảng thành tích khó coi mà khóc lóc.
Trước ngày Quyển Nhĩ rời trường có nhận được một bưu kiện hàng không
gửi tới. Không cần nhìn địa chỉ cô cũng biết, nó là của ai. Trên phong
bì viết rõ ràng ba chữ “Lục Quyển Nhĩ” với nét bút quen thuộc, khiến cô
không thể kìm chế được mà đọc đi đọc lại. Nhưng cũng chỉ là đọc đi đọc
lại vài dòng ghi trên phong bì mà thôi. Một lúc lâu sau, cô lấy trên giá một cuốn sách mà anh tặng, kẹp lá thư vào trong đó, nhét lại giá
sách. Lần này thì sẽ không còn cách nhờ hồng nhạn đưa thư nữa, bởi vì
lần này cô từ chối bắt mình phải ôm hy vọng, rồi đuổi theo mãi mới nhận
thấy hy vọng đó đã vỡ tan thành hàng trăm nghìn mảnh.