– Bởi vì đệ bị người ta đánh.
Đối diện với câu hỏi của tỷ tỷ, Tô Mộc không dám không trả lời, vừa nói vừa lén nhìn Tô Nhan.
Người phía sau khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
– Tại sao lại bị người ta đánh?
– Bởi vì không giỏi bằng người ta.
Tô Mộc cúi thấp đầu xuống.
– Vì sao không giỏi được bằng người ta.
Tô Nhan truy hỏi.
Tô Mộc lắp bắp nói:
– Vì không chịu khó rèn luyện.
Tô Nhan khẽ gật đầu:
– Còn có chút tự biết mình, biết về sao phải làm thế nào chưa?
– Biết rồi ạ.
– Nhớ kỹ những lời hôm nay của ngươi, nếu như sau này còn ham chơi thì không đợi người khác đánh ngươi mà ta sẽ tự mình ra tay.
Tô Mộc biến sắc, cam đoan rằng mình sẽ cố gắng tu luyện, không phụ sự kỳ vọng của tỷ tỷ.
Giáo huấn Tô Mộc xong, Tô Nhan mới ngẩng đầu lên nhìn mọi người, đôi mắt đẹp qua lướt qua, dừng lại trên người Dương Khai, trong mắt hiện ra một
thần sắc kinh ngạc, bèn nói:
– Là ngươi đã đánh Thành Thiếu Phong?
Dương Khai thầm biết người tỷ tỷ này tin tức nhanh nhạy, không ngờ ở đây tu
luyện mà cũng biết những chuyện bên ngoài, khẽ gật đầu nói:
– Đúng.
– Có tiền đồ hơn so với Tô Mộc.
Tô Nhan cũng không quá để ý, Dương Khai nhìn thì không lớn nhưng cũng mười lăm, mười sáu tuổi rồi, cũng đến tầng thứ tám Thối thể cảnh, tư chất
cũng không phải là quá tốt, đương nhiên không lọt vào mắt xanh của nàng, nói chuyện với Dương Khai cũng là vì nể mặt hắn đã từng cứu Tô Mộc.
– Cho ngươi một lời khuyên.
– Sư tỷ, xin cứ nói.
Dương Khai bình thản trả lời.
– Cách xa Tô Mộc một chút, đừng có ở một chỗ với nó, thành tựu của người cũng chỉ có thể đến đó.
Dương Khai khẽ mỉm cười, vẫn không trả lời, ả có thể trị Tô Mộc nhưng Dương Khai thì không được.
Tô Mộc nghe xong, sắc mặt đau khổ nhưng không dám lên tiếng.
– Ra ngoài đi, ta phải luyện công rồi.
Tô Nhan nói xong bèn nhắm hai mắt lại.
Đám người nhẹ nhàng đi ra ngòa, khép cửa lại! Liếc nhìn nhau một cái rồi
thở hổn hển một hơi. Tuy rằng mỹ nhân nhìn thì đẹp nhưng thời gian dài
thì sợ là thể xác và tinh thần đều bị đóng băng mất.
– Ta đi xem những loại đơn dược như thế nào?
Lý Vân Thiên nói rồi cáo từ.
– Ta cũng phải đi.
Có mấy người vội vàng đuổi theo.
Không lâu sau mọi người đều tản đi, ai làm việc người nấy, chỉ còn lại Tô Mộc và Dương Khai.
Dương Khai thấy Tô Mộc hình như có chuyện gì, cười nói:
– Huynh đệ làm việc đi nhé, ta đi dạo ở đây.
Tô Mộc gật đầu nói:
– Được, nếu như thích thứ gì thì cứ nói ta sẽ giúp đệ, người ở đây đa số
đều không tồi, tuy nhiên có một số người vô cùng gian xảo, chớ bị người
ta bắt nặt.
Tạm biệt Tô Mộc, Dương Khai bèn hòa vào dòng người ở chợ Hắc Phong.
Tam phái đệ tử đang ngồi đó, trước mặt là những quầy hàng, đặt đồ của mình ra bán hoặc là viết những thứ đồ mà mình muốn mua.
Những quán này có hình thái khác nhau, có chỗ thì ồn ào như một cái chợ buôn
lậu để bán được nhiều hàng hóa của mình, có chỗ thì kiêu căng, bày hàng
ra rồi nhưng lại không có vẻ muốn bán, ra vẻ thích mua thì mua, có người thì nhàn rỗi bèn ngồi tu luyện tại chỗ, cũng không sợ có kẻ trộm hàng
hóa của mình, có đủ loại, không phải là trường hợp cá biệt.
Đi
một lúc, Dương Khai phát hiện những sạp hàng ở đây không đơn giản là bán và mua đồ mà còn đưa ra chiêu bài là luyện đan và thay người luyện đan.
Đừng cho rằng bọn họ làm chuyện không tốt, thật ra bọn họ chỉ cần người khác luyện tập thì những người luyện đan này bởi vì kinh nghiệm không đủ,
mười lò thì có tám lò xấu nên những sạp hàng này khá lạnh lẽo.
Những sạp hàng thế này số lượng không nhiều, người luyện đan dù sao cũng khá ít.
Dương Khai đang chú ý những thứ thuộc về thái dương tính, thực ra vẫn chưa
vào tới chợ Hắc Phong, bộ ngực hắn đột nhiên phản ứng lại với ánh mặt
trời, phản ứng hỗn độn với rất nhiều bảo bối thuộc tính thái dương.
Đoạn đường này đi xuống, Dương Khai phát hiện rất nhiều đồ vật ở đây đều có
cấp bậc rất thấp, những loại thảo dược có chứa dương khí trung chất, vẫn còn không nồng đậm bằng loại thảo dược ở khe núi, những thứ này đương
nhiên là không đập vào mắt.
Hắn cũng ngắm được mấy thứ đồ nhưng sau khi hỏi giá bèn lắc đầu ngán ngẩm, giá bán cao quá, hiện tại hắn không thể mua được.
Loanh quanh nửa canh giờ, Dương Khai không thu hoạch được gì nhưng giá của tiểu hồi nguyên đan thì đã hỏi rõ rồi.
Bởi vì tiểu hồi nguyên đan chỉ nhằm vào những người luyện Thối thể cảnh
tầng thứ bảy đến tầng thứ chín, cho nên loại đan dược này cũng chỉ giá
khoảng năm mươi lượng.
Tô Mộc cho hắn một lọ mười hạt nguyên đan, giá trị vào khoảng năm trăm lượng.
Năm trăm lượng, thực sự là không làm được việc gì.
Trước quầy hàng có một tảng đá màu hồng, Dương Khai có thể cảm nhận được
dương khí nóng bức trong đó, so với sức nóng ở khe núi nặng hơn gấp
nhiều lần, Dương Khai hấp thu dương khí bên trong tảng đá, nhất cũng có
thể cô đọng được hai ba giọt dương dịch, có thể tương đương với bao
nhiêu ngày cực khổ tu luyện.
Ngay cả biết nó cũng không quan trọng nhưng giá cả nhất định là không thấp, Dương Khai vẫn chưa từ bỏ ý định bèn ngồi xuống.
Chủ quán mặt lạnh lùng, dường như ai đó nợ tiền hắn, liếc nhìn Dương Khai một cái rồi không thèm để ý tới hắn.
Dương Khai vờ vịt cầm lên hỏi giá, chủ quán kiệm lời bèn đáp, Dương Khai hình như không nghe rõ bèn cầm viên đá hỏi lại:
– Cái này bao nhiêu tiền.
Chủ quán cười lạnh lùng một tiếng, lần này thì nói ra vài chữ:
– Đây là đồ đắt nhất, ba ngàn lượng.
Dương Khai không nghĩ rằng đây đúng là cái giá trên trời, chào giá cao thế thì còn thương lượng kiểu gì?
Đặt thứ đồ xuống, có người vỗ va Dương Khai, nhìn thấy một cô gái cười với mình.
– Là ngươi sao.
Hồ Mị Nhi có chút không ngờ.
– Có chuyện gì?
Dương Khai cau mày, nói thật, hắn không có cảm tình gì với loại nữ tử phóng
đáng này. Tuy rằng hiện tại nàng ăn mặc rất chỉnh tề nhưng những hành
động xấc xược hôm đó để lại ấn tượng xấu với Dương Khai.
Nhận ra sự lạnh lùng, Hồ Mị Nhi giận liếc hắn một cái, dịu dàng nói:
– Không có chuyện gì, chào hỏi ngươi mà thôi.
– Ừ, cáo từ.
Dương Khai thản nhiên quay đầu đi.
– Này…
Hồ Mị Nhi đuổi theo, cố gắng với tới Dương Khai, thân hình mảnh mai cố với tới, vừa đi vừa quan sát phản ứng của Dương Khai.
Đi được khoảng thời gian một nén nhang, Dương Khai có chút buồn bực, phát
hiện nữ nhân này không chỉ phong lưu mà da mặt cũng dầy, mình rõ ràng
không muốn phản ứng gì mà cô ta cũng không chịu bỏ đi.
– Ngươi đi theo ta làm gì?
Dương Khai dừng bước, có chút bực mình hỏi.
– Đâu có đi theo ngươi, ta đi chợ Hắc Phong, tùy tiện đi dạo chơi, thế nào, ngươi để ý tới ta à?
Hồ Mị Nhi cười mê hoặc.
– Đừng đi theo ta nữa, cẩn thận ta sẽ không khách khí với ngươi.
Dương Khai nổi giận.
Hồ Mị Nhi chẳng những không sợ, ngược lại còn nóng lòng muốn thử.
– Thế nào là không khách khí? Không phải là giống lần trước sao?