nó chạy vút đi về lớp, mặt tươi như hoa đứng trước lớp cứ như bị động kinh, đám bạn nhìn nó với con mắt tò mò
– Duy ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii- tiếng nó rống lên
– Hả – duy giật mình quay sang , cùng với ánh mắt hết sức không hiểu
– Tối nay duy đinh………. – nó đang nói bỗng dưng im bặt, chợt quên mất hắn đã dặn nó không được nói vì đây là tiếc bí mật
– ………..- duy mặt tái mét, chỉ sợ nó buột vế sau, Phù! may quá, nó không nói gì.
nó cười cười, tiến vào chỗ ngồi, như vô tội, đám bạn sau 1 hồi mặt ngệt ra, đơ mất mấy giây cũng tỉnh lại
– Quân đâu- duy đổi chủ đề
– đang vào – nó phơi phới
Vân anh nãy giờ mặt cứ buồn thiu, chả ai nhớ sinh nhật gì cả, cô nàng bắt đầu tỏ vẻ khó chịu, rồi bắt đầu khơi gợi cho mọi người mới được
– Hôm nay trời đẹp, người đẹp, thời tiết đẹp và cả ngày cũng đẹp nữa- vân anh cười
– Ừ công nhận trời đẹp thật – linh đem ánh mắt ra ngoài cửa sổ rồi ngước lên bầu trời
– …………..- vân anh tức lắm, thầm chửi đám bạn 1 hồi cuối cùng thì cũng vẫn phải mỉm cười gợi tiếp
– Giờ mà được ăn bánh kem thì tốt biết mấy – vân anh nói mát
– Vân anh thích ăn à, duy đi mua nhé- duy đứng phắt dậy đi mua mặc cho vân anh không kịp nói gì,
Cô nàng liếc qua mọi người 1 lượt thấy chả ai để tâm , chả ai quan tâm sinh nhật mình , ai cũng thơ ơ, thì cô nàng bắt đầu thấy khó chịu
quỳnh anh ngước lên nhìn vân anh, miệng cười thầm, quay sang nhìn đám bạn, giao những ánh mắt vào nhau như ngầm hiểu
Vân anh mặt phụng phịu cầm bút vẽ linh tinh lên vở
– bánh kem đây- duy từ căng tin đi vào mua tận 1 lô 1 lốc bánh kem toàn là những bánh hình con vật xinh xinh, nhỏ nhỏ , vân anh chưa kịp ăn hết bonj bạn đã ăn xong từ đời nào rồi, cuối cùng cũng chỉ ăn có mỗi 1 cái, đang tức càng tức khỏe
– Sao chúng mày ăn hết của tao, duy mua cho tao cơ mà- vân anh cáu
– Té ra là chị vân anh nhà ta không cam lòng người yêu mình mua đồ ăn cho chúng tôi chứ gì- châu cười
– ……- vân anh quay mặt đi
– không, vân anh ăn nữa không duy mua- duy cười
– Không cần- vân anh quay mặt đứng dậy đi ra ngoài để đám bạn muốn bò lăn ra cười nhưng không dám
————-
Hắn đangg từ từ đi vào, mặt méo xệch, rõ ràng là kéo quỳnh anh ra để tâm sự yêu đương thì lại yêu bạn thái quá ơn cả bạn trai mà chạy biến mất tích.. Đúng là càng nghĩ càng điên mà
– Tao đồng ý .. Buồn cười quá… HAHA – nó ôm bụng cười lăn lộn, quân nhìn vào mà bực cả mình, chẳng lẽ đến mình mà nó cũng chả quan tâm, vậy người ta yêu nhau kiểu gì, nghĩ lại thấy mình thật là bi ai, họ yêu nhau được nắm tay, được ôm hôn, được cử chỉ nhẹ nhàng của bạn gái, được bạn gái chăm sóc, quan tâm trong khi đó mình lại suốt ngày phải chạy theo bạn gái, đến chết với người yêu quá… nhiều lúc cũng muốn ước có 1 tình yêu nhà người ta quá! thảm ghê
Hắn mặt nhăn mày nhó, lông mày nhíu chặt lại, mặt xị ra đầu tựa vào cửa lớp, chân vắt chéo, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào mọi cử chỉ , hành động của nó, dường như Nó đang hăng say nghe duy kể về kế hoạch, hình như đang rất quan tâm, lúc này hắn chỉ ước mình là bữa tiệc sinh nhật đó thôi
– È Hèm- duy đang nói bỗng dưng dừng lại, nó im lặng nhìn theo hướng nhìn của duy thì thấy quân đang đứng mặt xị ra
– Ê !!! vào đây- nó gọi hắn
-… – hắn điên quá,
– Không vào à.. – nó nhíu mày
– ………- vô tư cũng vừa phải thôi, càng nghĩ quân càng bực
– vào thôi- cuối cùng nó cũng bếch mình ra khỏi chiếc ghế, đứng dậy kéo hắn đi vào chỗ ngồi, bây giờ hắn mới đỡ bực, may quá, cuối cùng nó vẫn còn nhớ đến bạn trai nó
Hắn đang chuẩn bị nói cái gì đó thì bỗng tiếng điện thoại vang
– Alo
– Chào ông anh, nhớ em không- phong cười trong điện thoại
– Chú định bao giờ đây, đi không báo về cũng không báo à
-…………………- phong bỗng im lặng
– Sao hả??? anh nói trúng à – hắn cười
– Không có, do bận rộn quá mà phải về gấp nên em mới quên không nói, chả phải em cũng bảo anh sau lúc em xuống máy bay rồi còn gì? – phòng bên đầu dây bên kia cười gượng
– thế chú có về nước chơi không? Chú có biết anh với quỳnh anh yêu nhau không- hắn nói rồi quay sang nhìn nó thì thấy nó đnag mắt trợn trừng lườm hắn
– Thế hả.. chúc mừng- phong cười gượng
– Sao vậy, giọng chú nghe vẻ buồn – hắn bỗng choàng tay nên vai nó, nó đang chơi game quay sang lườm hắn nhưng mà không hất tay ra :v
– không có gì, em chỉ là cảm nên giọng hơi khác thôi – phong cười
– Nói chuyện với quỳnh anh không?
-………………- phong nghẹn lại, im lặng
– này, có nói không
– Cũng được- phong muốn nghe giọng nó quá , muốn nghe đến da diết
– Phong à, khỏe không?- nó cười,
– Khỏe.. khỏe .. khỏe lắm
– Lúc nào rảnh nhớ về đây thăm tôi nha
– Ừ
– Nhất định đấy
– Nhất định- phong dập luôn điện thoại, tự nhiên thấy khó thở quá,
– tắt máy rồi à- hắn nhíu mày
– Ừ-nó tỉnh bơ
– Phạm Quỳnh Anh- hắn rỗng to
– Sao…- nó vênh mặt
– Em chết với anh.. anh bảo bao nhiều lần rồi……. là … là … là … không được nói trống không cơ mà- hắn vừa nói vừa dí sát mặt vào mặt nó
– Tý về qua đón em sang nhà duy nha- nó chống chế, nếu không hắn chả ngại mà tặng cho nó 1 nụ hôn giữa thanh thiên bạch nhật này đâu..@@
———-
Sau khi bàn bạc về bữa tiệc, phân chia thì nghiệm vụ, làm việc quần quật thì cuối cũng tối cùng đến
Hắn đến đón nó, đứng trước cửa nhà nó , tay nhìn đồng hồ không thôi
Cuối cùng nó cũng ra, hắn cười cười
– Xong rồi hả cô nương
– Xong rồi- nó
– Đi thôi