Đại Chúa Tể

Chương 41



– Đội Đặng Lỗi, ba khỏa tinh phách linh thú sơ cấp trung kỳ, tám khỏa tinh phách linh thú sơ cấp sơ kỳ…

– Đội Lưu Vân, hai khỏa tinh phách linh thú sơ cấp trung kỳ…

– Đội Ứng Tông…

Trong doanh trại cực kỳ náo nhiệt, trước bàn của đạo sư ghi thành tích, liên tiếp những đệ tử cầm trong tay tinh phách linh thú tiến lên báo cáo thành tích, những tiếng hô dõng dạc báo ra đủ loại thành tích cao thấp, những khỏa tinh phách đủ màu sắc cũng xuất hiện lấp lánh trong tay họ.

– Mục Trần, ngươi nói chúng ta có thể đạt hạng nhất không?

Đường Thiên Nhi nhìn khung cảnh náo nhiệt như hội chợ trước mặt, đôi mắt xinh đẹp lung linh khẽ chuyển động, sáng ngời mong chờ hỏi Mục Trần.

– Ba hạng đầu không phải đều được thưởng như nhau sao, tranh hạng nhất làm cái gì?

Mục Trần cười nói, đối với danh hiệu hạng nhất kia cũng không quá quan tâm.

– Nói thì nói như vậy, bất quá ở đây có thể vượt qua hai chúng ta, e rằng chỉ có hai huynh đệ Liệu gia. Cả nửa tháng nay hai tên kia đều chĩa mũi dùi vào ngươi, nếu thua bởi bọn chúng, ta cũng khó chịu lắm.

Đường Thiên Nhi thì thầm nói.

Mục Trần nghe vậy, ánh mắt bất giác nhìn về tây viện bên kia, bắt gặp đôi mắt lạnh lẽo của Liễu Mộ Bạch vẫn đang quan sát hắn. Bên cạnh là người con gái áo đỏ quyến rũ Hồng Lăng, nhìn nàng cũng có vẻ thấp thỏm không yên, đôi mắt trong như nước ngẫn nhiên cũng nhìn qua Mục Trần.

– Cái bọn người kia…

Mục Trần cười nhạt, từ sau chuyện Huyết Đồ, ánh mắt Liễu Mộ Bạch nhìn hắn cũng khác lạ, dường như có gì đó rất căm phẫn mà hối hận. Điều đó khiến hắn cũng nghĩ đến một khả năng, xem ra việc Huyết Đồ đột nhiên chạm trán Mục Trần, khó tránh khỏi có liên quan tới bọn người bên đó.

– Mục Trần, đến phiên chúng ta.

Đường Thiên Nhi đột nhiên huých vào hông Mục Trần, thấp giọng nói.

– Vậy ngươi đi đi, mấy thứ đó không phải đều do ngươi giữ hết sao?

Mục Trần mỉm cười.

Đường Thiên Nhi gật đầu, bước nhanh tiến lên bục. Xung quanh không ít ánh mắt đều nhìn lại dõi theo bước chân của nàng. Hiện giờ Mục Trần đã quá nổi tiếng, chuyện ngày đầu tiên đã dẫn theo bọn Mặc Lĩnh đi liệp sát Hỏa Linh Viên, cũng đã lan truyền khắp doanh trại. Đệ tử lưỡng viện nghe kể mà rùng mình trợn mắt khiếp sợ. Chẳng ai ngờ được khi mọi người đang gian nan chiến đấu với từng con linh thú sơ cấp, bọn Mục Trần lại cả gan kéo vào ổ đông cả trăm con mà chiến, thực là nghĩ không ra/

Hơn nữa còn có sự kiện Huyết Đồ bị giết kia, lại khiến cho những câu chuyện xung quanh Mục Trần càng thêm thần bí. Tuy không ai dám khẳng định Mục Trần có thể bằng sức lực bản thân đánh chết cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ, nhưng từ trong tay cao thủ như Huyết Đồ mà chạy trốn ra được, lại an toàn giữ mạng, cũng đã là một chuyện kinh thế hãi tục.

Đủ loại chuyện kể xung quanh hắn dư sức biến hắn thành ngôi sao sáng chói trong doanh trại. Những đệ tử khi trước còn khinh khi coi thường hắn, hôm nay cũng không còn dám vênh váo tự đắc biểu lộ tư tưởng đó trước mặt mọi người.

Do vậy, thành tích của đội Mục Trần, hầu như mọi người ai cũng hiếu kỳ háo hức muốn biết.

Dưới đông đảo ánh mắt chú ý, Đường Thiên Nhi đến gần bàn ghi thành tích, trước mặt vị đạo sư kia lấy ra những vật tỏa hào quang nho nhỏ, tinh phách linh thú đủ màu sáng chói được đặt xuống bàn.

– 35 khỏa tinh phách linh thú sơ cấp trung kỳ.

Vị đạo sư nhìn thoáng qua, ánh mắt hơi kinh ngạc đọc to con số hắn đếm được. Những linh thú thực lực Linh Động cảnh trung kỳ, những đội ngũ kia mỗi ngày có thể liệp sát một con đã là rất xuất sắc, không ngờ Đường Thiên Nhi có thể lấy ra nhiều như vậy.

Đường Thiên Nhi vẫn chưa ngừng lại, bàn tay xinh xắn lại lấy ra thêm những tinh phách rực rỡ khác nữa.

– 15 khỏa tinh phách linh thú sơ cấp hậu kỳ.

Rốt cuộc chung quanh cũng phải xao động hẳn lên. Linh thú đẳng cấp Linh Động cảnh hậu kỳ, hầu hết bọn họ đều chỉ dám nhìn từ xa, Mục Trần quả nhiên lợi hại a, có thể liệp sát nhiều đến như vậy.

Đường Thiên Nhi nghe thấy những âm thanh xôn xao quanh tai, thần tình đắc ý, nghĩ nghĩ cái gì đó, rồi lại cẩn thận lấy ra một vật tỏa hào quang như ngọn lửa.

Trong luồng hào quang đó, một hình hài hỏa viên như đang gào thét, linh lực dao động kinh người, làm cho đệ tử xung quanh đang xôn xao cũng lặng ngắt như tờ.

– Đây là… tinh phách Hỏa Linh Viên Vương tinh phách?

Mặc Lĩnh, Khương Lập nhìn thấy, cũng khiếp sợ trước hình dáng quen thuộc của tinh phách kia. Chính mắt bọn họ đã thấy Hỏa Linh Viên Vương, sau đó cũng thấy Mục Trần cầm theo đầu lâu của Hỏa Linh Viên Vương quay về. Bây giờ nghĩ lại, dĩ nhiên hiểu rõ tinh phách kia đã rơi vào tay hắn.

– Thật là ác mà, tinh phách Hỏa Linh Viên Vương cũng lấy ra, còn ai so được nữa chứ?

Mặc Lĩnh nói thầm, đó là linh thú trung cấp thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ a. Đám đệ tử như bọn họ, ai có năng lực đi liệp sát loại đó chứ?

Mạc sư và Tịch sư cũng đều nhìn về tinh phách Hỏa Linh Viên Vương. Ánh mắt Tịch sư khá kinh dị, nhưng Mạc sư thì cũng bình thường, hôm đó lão chính mắt nhìn thấy Mục Trần dụng kế “khu hổ thôn lang” giải quyết gọn gàng đầu Hỏa Linh Viên Vương kia ra sao.

Đạo sư ghi thành tích thì sợ hãi đến run tay, hẳn nhiên không ngờ tinh phách cấp độ này cũng có đệ tử đem ra cho hắn xem.

– Tinh phách linh thú trung cấp hậu kỳ… một khỏa…

Giọng đọc thành tích của đạo sư kia vang lên, lập tức khiến toàn trường chú ý, rồi ầm ầm vang lên những tiếng kinh ngạc tò mò lẫn sợ hãi trong đám đệ tử cả đông tây viện.

– Tịch sư, ta không phục, Mục Trần căn bản không có khả năng có thể liệp sát linh thú thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ, tuyệt đối là do hắn dối trá!

Đột nhiên vang lên một tiếng phẫn nộ, mọi người nhìn qua, thì thấy Liễu Dương gương mặt hầm hầm bước ra, giọng nói tràn ngập nghi ngờ.

– Lúc Mục Trần liệp sát Hỏa Linh Viên Vương, cũng may ta có mặt ở đó, tuy rằng thủ đoạn của hắn là mưu kế, nhưng vốn đó cũng là một loại rèn luyện, nên không có cái gì dối trá chỗ này cả.

Mạc sư thản nhiên đáp lời.

Liễu Dương thấy Mạc sư cũng lên tiếng nói thế, sắc mặt chợt đỏ lên xấu hổ, mà cũng có phẫn nộ.

– Ha ha ha, Mạc sư nói đúng, bất kể dùng thủ đoạn gì, chỉ cần có thể liệp sát được linh thú, thì cũng là có bản lĩnh.

Liễu Mộ Bạch cũng đột nhiên cất tiếng cười nhẹ nhàng.

Lời nói vừa cất lên, tên kia cũng bước tới, lấy ra hai luồng hào quang, cũng đều là tinh phách linh thú. Mà hai tinh phách đó cũng là tinh phách linh thú trung cấp, khi chúng còn sống thực lực cũng đạt tới Linh Luân cảnh sơ kỳ.

Nếu như Mục Trần không có tinh phách Hỏa Linh Viên Vương, có lẽ thành tích sẽ kém hơn Liễu Mộ Bạch, nhưng hai khỏa tinh phách trung cấp sơ kỳ này so với thành tích của Mục Trần, xem ra Liễu Mộ Bạch vẫn kém đi nhiều.

Đường Thiên Nhi nhìn thấy những tinh phách của tên kia, đôi mắt cũng hiện lên vui mừng. Dĩ nhiên nàng không thích Liễu Mộ Bạch chiến thắng Mục Trần.

Ánh mắt của Đường Thiên Nhi chỉ thoáng qua, nhưng vẫn bị Liễu Mộ Bạch phát hiện. Khóe môi khẽ nhếch, bàn tay tên kia lại thò vào tay áo.

Mọi người cũng gắt gao dõi theo hành động của hắn, Liễu Mộ Bạch còn có gì giấu trong đó?

– Ha ha ha, vài hôm trước xảo ngộ gặp được hai đầu linh thú không hiểu vì sao thực lực đại giảm, nhưng vốn lại đạt cảnh giới Linh Luân cảnh hậu kỳ, cuối cùng lại tiện lợi cho ta…

Liễu Mộ Bạch cười xòa, vươn tay ra. Chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn, hai đạo hào quang một xanh một vàng chậm rãi bừng sáng, linh lực dao động không kém tinh phách Hỏa Linh Viên Vương.

Hai khỏa tinh phách linh thú này, không ngờ cũng đạt trình độ Linh Luân cảnh hậu kỳ!

Xôn xao, ồn ào, huyên náo….

Những tiếng hô kinh ngạc và sợ hãi còn nhiều hơn lúc trước Đường Thiên Nhi báo thành tích. Những ánh mắt khó tin nhìn chăm chăm vào Liễu Mộ Bạch, bọn họ lại có thể liệp sát hai đầu linh thú thực lực đạt tới Linh Luân cảnh hậu kỳ?

– Ngươi… ngươi gian trá!

Đường Thiên Nhi giận tái mặt. Liễu Mộ Bạch thực lực không tồi, bất quá nếu nói hắn có thể liệp sát linh thú Linh Luân cảnh hậu kỳ, thì tuyệt đối không có khả năng. Lại còn cái cớ vô tình gặp hai linh thú Linh Luân cảnh hậu kỳ không hiểu vì sao thực lực đại giảm, ai mà tin hắn chứ!

– Không lẽ chỉ có các ngươi mới gặp may? Trên đời này chuyện tốt cũng không chỉ rớt xuống đầu các ngươi thôi đâu.

Liễu Dương cười khẩy.

Mạc sư và Tịch sư nhìn thấy màn tranh luận trước mắt, hai người cũng cau mày, nhưng chưa nói gì. Thực tế đánh giá thành tích vốn chỉ để khuyến khích thêm, hiệu quả đáng mong đợi vẫn là đệ tử có tăng tiến thực lực nhiều ít bao nhiêu, chứ không phải lấy ra bao nhiêu đồ vật này kia.

Đường Thiên Nhi nắm chặt tay, cực kỳ tức giận, nhưng không có cách nào, chỉ hầm hầm oán hận giậm chân một cái.

Mục Trần trước sau vẫn bình tĩnh đứng im đó, chỉ có khi Liễu Mộ Bạch lấy ra hai khỏa tinh phách linh thú Linh Luân cảnh hậu kỳ, mới liếc mắt thoáng nhìn Hồng Lăng, cô gái đang cười có chút không tự nhiên, lại nhận thấy ánh mắt soi mói của Mục Trần, liền tránh đi.

– Quên đi, dù sao đứng ba hạng đầu đều có thể nhận được Uẩn Linh đan.

Mục Trần cười nhạt, kéo Đường Thiên Nhi đang tức giận lui về, nhẹ giọng khuyên nhủ.

– Nhưng rõ ràng là bọn họ gian lận.

Đường Thiên Nhi bực bội cất tiếng. Hỏa Linh Viên Vương là do Mục Trần liều mạng suýt chết mới liệp sát được, nàng tuyệt đối không tin Liễu Mộ Bạch có thể bằng năng lực chính mình lại có thể liệp sát linh thú Linh Luân cảnh hậu kỳ.

– Ha ha ha, chỉ là một tỷ thí nho nhỏ mà thôi, thua một chút cũng đừng ngại quá như vậy. Sau này còn nhiều cơ hội mà.

Liễu Mộ Bạch giọng điệu châm chọc tự đắc, khẽ cười lạnh lẽo khiêu khích.

Mục Trần vuốt mũi, vẻ mặt bất đắc dĩ, thật sự là không muốn chơi đùa cái trò gian trá ấu trĩ này, bất quá ai bảo ngươi sáp tới làm gì…

– Mạc sư.

Mục Trần đột nhiên lên tiếng gọi Mạc sư, hắn cười nói:

– Vừa rồi đột nhiên quên mất, thì ra ta còn mấy khỏa tinh phách linh thú trong người, bây giờ có thể bổ sung không?

Mạc sư nhướng mày nhìn Mục Trần, lão hiểu rõ tên nhóc kia lại bày trò dìm hàng người khác, cũng gật đầu.

Mục Trần thấy được chấp thuận, mới nhún vai nhìn qua Liễu Mộ Bạch đang cười nham hiểm, hắn hai mắt nhìn lên trời, thò tay vào trong áo ra vẻ tìm tòi cái gì đó không có.

Mọi người cũng đang xem kịch vui, đều nhìn bàn tay ngọ nguậy trong áo hắn, cái tên thần bí kia có thể lấy gì ra nữa đây?

Cuối cùng Mục Trần chậm rãi vươn tay ra, khiến cho cả đạo sư lẫn đệ tử thêm một lần tròn mắt ngoác mồm. Trong tay hắn, năm luồng hào quang màu sắc khác nhau, linh lực dao động mỗi cái đều không hề yếu hơn tinh phách Hỏa Linh Viên Vương.

Năm khỏa tinh phách, tất cả đều là tinh phách linh thú trung cấp hậu kỳ!

Mục Trần thở dài gãi đầu, nhìn sắc mặt xanh mét của Liễu Mộ Bạch, mỉm cười:

– Thật là ngại quá đi, lúc trước có năm linh thú Linh Luân cảnh hậu kỳ kéo bè kéo lũ đi thanh toán băng đảng với nhau, rồi cả đám cùng lăn ra chết, thành ra ta tiện lợi cho ta chui ra hốt gọn một mẻ…

Mọi người nhất tề hộc máu. Cái tên kia, loại lý do nhảm nhí cỡ đó mà cũng lôi ra được, còn không phải cố ý châm chọc Liễu Mộ Bạch sao chứ?

Khẽ liếc qua Liễu Mộ Bạch, bọn họ đều thấy gương mặt anh tuấn của hắn đã trở nên khó coi cực kỳ.

Hẳn nhiên, Liễu Mộ Bạch đã bị xỏ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.