– Bắc Linh Nguyên tu hành?
Mục Trần nghe thấy cũng hơi giật mình. Bắc Linh Nguyên là một hiểm địa trong vùng Bắc Linh cảnh, địa vực mênh mông, linh thú hung mãnh rải rác, thỉnh thoảng có những đội ngũ thám hiểm tiến vào săn bắt linh thú, tìm kiếm tài nguyên, linh dược quý hiếm… Nơi đó cũng xem như một bảo địa, dĩ nhiên muốn lấy được bảo tàng, phải có đủ thực lực. Nếu không mà nói, bảo tàng chưa kiếm được, đã khó bảo toàn được tính mạng.
Bởi vì Bắc Linh Nguyên tài nguyên phong phú, ngay cả phụ thân Mục Trần đôi khi cũng tổ chức đội ngũ tự mình đi vào Bắc Linh Nguyên. Mỗi lần như thế trở về, đều là những câu chuyện chém giết thảm liệt.
– Đúng! Thiên giới Bắc Linh Viện cứ một khoảng thời gian sẽ tổ chức cho đệ tử đến Bắc Linh Nguyên tu hành, bởi vì chỉ có chân chính thực chiến, mới có được hiệu quả tôi luyện tốt nhất.
Đường Thiên Nhi gật đầu, thản nhiên cười nói:
– Mục tu hành này cho phép hai người một đội, cuối cùng đánh giá thành tích nếu thuộc ba hạng đầu sẽ có phần thưởng.
– Phần thưởng? Thưởng cái gì?
Mục Trần nhíu mày tò mò.
– Nghe nói lần này là Uẩn Linh đan.
Đường Thiên Nhi nghĩ nghĩ.
– Uẩn Linh đan?
Mục Trần tròn to cái miệng kinh ngạc. Linh đan này đối với những người tu luyện sơ giai như họ có tác dụng cực kỳ ích lợi. Linh đan có dược lực ôn hòa, không tạo thành di chứng gì. Với thực lực Linh Động cảnh trung kỳ của hắn nếu được dùng sẽ nhanh chóng tiến sâu đến Linh Động cảnh hậu kỳ.
– Ừ, nếu ta có thể dùng một viên Uẩn Linh đan, hẳn là cũng vừa đủ tiến vào Linh Động cảnh hậu kỳ, chuẩn bị cho ngày sau đột phá Linh Luân cảnh.
Đường Thiên Nhi nói.
– Thành tích được đánh giá như thế nào?
Mục Trần cảm thấy rất phấn khích, hiển nhiên Uẩn Linh đan cũng khiến hắn rất hứng thú.
– Đơn giản lắm, dựa trên số lượng, cấp bậc linh thú mà ngươi liệp sát.
Đường Thiên Nhi nói tiếp:
– Bởi vì tất cả đệ tử thiên giới đều được phép tham gia, nên sức cạnh tranh cực lớn, ta mới tính tạo một đội với ngươi.
– Ta mới có thực lực Linh Động cảnh trung kỳ, tổ đội có nên tìm người càng mạnh càng tốt không? Hơn nữa ta nghĩ lấy sự quyến rũ của Thiên Nhi tỷ, bất kể tây đông nam bắc viện gì, nam nhân cũng sắp hàng xin lập đội như đi xin gạo ấy!
Mục Trần cười nói.
– Ngươi không muốn hử?
Đường Thiên Nhi hừ một tiếng, dứ dứ ngọc giản đỏ sậm trong tay.
– He he, cầu còn không được, bất quá đến lúc đó lỡ như không lấy được Uẩn Linh đan, đừng có đổ thừa do ta vướng tay vướng chân ngươi à!
Mục Trần cười cười, thực ra cũng không phải hắn khách sáo, chỉ cần quét mắt lướt qua những kẻ thực lực Linh Động cảnh trung kỳ ở Bắc Linh viện, người thích hợp hơn hắn cũng không ít.
Đường Thiên Nhi hơi suy nghĩ, chợt khẽ cười nói:
– Được hay không cũng không sao, ta tin bản thân không dựa vào linh đan, trong một năm cũng có thể đạt tới Linh Luân cảnh.
Ngón tay tinh tế nhẹ nhàng vuốt ve ngọc giản, đôi mắt đẹp khẽ chuyển liếc nhìn Mục Trần
– Hơn nữa ta không thích cùng đội với người khác.
– Nếu Thiên Nhi tỷ để mắt ta đến thế, ta cũng đành bồi tiếp vậy. Thiên Nhi tỷ yên tâm, cho dù là liều cái mạng nhỏ, cũng nhất định nỗ lực hết mình giúp ngươi tranh đoạt Uẩn Linh bảo đan kia.
Mục Trần vỗ ngực ra vẻ hào khí ngút trời, gương mặt vẫn đeo một nụ cười tủm tỉm.
– Cái lưỡi không xương!
Đường Thiên Nhi hơi đỏ mặt cũng cười, sẳng giọng quát khẽ một câu.
– Còn linh quyết này?
Mục Trần mỉm cười đánh ánh mắt về phía ngọc giản trong bàn tay nõn nà của Đường Thiên Nhi.
– Lần này thôi đấy.
Đường Thiên Nhi hừ một tiếng, tay nắm chặt linh quyết, xoay người bước ra ngoài linh quyết thất. Mục Trần thấy thế cũng là vội vàng bước theo.
Đường Thiên Nhi cầm linh quyết đến khu vực đăng ký mượn ở cổng linh quyết thất, lão nhân quản lý nhìn thấy quyển linh quyết đỏ sậm, cũng trố mắt kinh ngạc nhìn Đường Thiên Nhi, hơi do dự. Dù sao hung danh của Sâm La Tử Ấn không hề nhỏ, lão không nỡ để một cô gái xinh đẹp bị hại bởi linh quyết này.
Mục Trần nhìn thấy lão nhân kia do dự, trong lòng cũng gấp gáp. Hắn biết lão đầu Tần lão của linh quyết thất này rất cổ hủ cứng đầu, nếu mà khiến lão không vừa mắt, thậm chí linh quyết phàm cấp hạ phẩm cũng đừng mong đem ra ngoài. Mà nhìn bộ dáng lão già như sắp đứt bóng tới nơi, nhưng cũng có thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ, chỉ còn một bước nữa là vào đến Thần Phách cảnh, không ít đệ tử vênh váo tự đắc có thiên phú phi phàm bị lão cho ăn hành.
Bất quá may mà Đường Thiên Nhi đối với mấy lão đầu loại này cũng có vài chiêu, gương mặt xinh đẹp tươi tắn nở một nụ cười thanh tao thuần khiết, một tiếng ngọt ngào “Tần gia gia” khiến cho lão mềm nhũn cả ra, hớn hở ký duyệt, giao Sâm La Tử Ấn cho Đường Thiên Nhi, lại còn dặn dò kỹ lưỡng nàng nên sử dụng cẩn thận thế nào.
Mục Trần im thin thít bước theo Đường Thiên Nhi rời khỏi linh quyết thất. Nàng nhìn hắn tỏ vẻ đắc ý cười cười, ném ngọc giản cho hắn.
– Thật sự cũng nhờ có ngươi.
Mục Trần chụp lấy ngọc giản, tán thưởng một phen, đôi mắt đen láy hiện rõ vui mừng, hướng về Đường Thiên Nhi cười nói cảm tạ. Có vẻ hôm nay nếu không có Đường Thiên Nhi, thực sự dù hắn có đủ tư cách cũng khó mà lấy được linh quyết này trong tay Tần lão đầu ngoan cố kia.
Đường Thiên Nhi cười trong vắt, chợt bất đắc dĩ nhìn ngọc giản trong tay hắn:
– Ngươi phải cẩn thận một chút, nếu thấy có điểm nào bất ổn, lập tức phải ngưng tu luyện.
– Ừ, ta đi về trước.
Mục Trần nắm chặt ngọc giản, trong lòng rất háo hức, liền vẫy tay chào từ biệt Đường Thiên Nhi, nhanh chóng xoay người đi mất.
Cô gái nhìn bóng lưng Mục Trần nhanh chóng bỏ đi, chu cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn, thầm rủa hắn
“Cái tên đầu gỗ.”
…..
Ánh trăng lạnh lẽo trên bầu trời đổ xuống, từng tia sáng trong veo chiếu vào căn phòng yên tĩnh, một thiếu niên lẳng lặng ngồi xếp bằng, hai mắt đang nhìn chằm chằm ngọc giản đỏ sậm trong tay không rời.
Nhìn hồi lậu, Mục Trần vận chuyển linh lực, bề mặt ngọc giản bắt đầu lóe lên quang mang đỏ sậm.
Khi hào quang lóe ra, thông tin như lũ từ trong ngọc giản tràn ra, hết thảy cuốn vào trong trí não Mục Trần.
Mục Trần nhắm chặt hai mắt, nhận lấy phương pháp tu luyện Sâm La Tử Ấn. Một lát sau mới chậm rãi mở mắt lại, thở nhẹ một hơi, trong con ngươi màu đen ấy ngập tràn vẻ tư lự.
Sâm La Tử Ấn hung danh cực lớn, Mục Trần không dám sơ sẩy chút nào, đọc đi đọc lại phương pháp tu luyện trong đầu, hồi lâu sau mới bắt đầu động thủ.
Mục Trần ngồi xếp bằng, hai tay hợp lại, ngón tay kết hợp đan thành một cái ấn kỳ lạ. Tâm thần khẽ động, linh lực đen ngòm từ cơ thể tuôn ra, quanh quẩn trong lòng bàn tay.
Linh lực u tối giống như những con rắn nhỏ màu đen, khi kết ấn của Mục Trần biến ảo, cũng không ngừng vặn vẹo chuyển động trong lòng bàn tay, mơ hồ hình thành một quang ấn màu đen.
“Cách”
Quang ấn còn chưa thành hình, đã có tiếng vỡ nhỏ truyền ra, linh lực u tối vỡ nát, dĩ nhiên ngưng kết quang ấn không hề dễ dàng.
Lần đầu tiên ra tay thất bại, Mục Trần cũng không để ý, nếu hắn dễ dàng thành công như vậy, Sâm La Tử Ấn cũng không khiến hắn hứng thú đến thế.
Tập trung tinh thần lại, Mục Trần lần thứ hai bắt đầu.
“Cách”
Thất bại.
“Cách”
Lại thất bại.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, Mục Trần không biết mệt mỏi vẫn tiếp tục tu luyện. Hai tay lúc đầu kết ấn còn lóng ngóng, dần dần trở nên thành thạo hơn, tốc độ ngưng tụ linh lực cũng càng lúc càng nhanh hơn.
Mười ngón tay như bướm vờn hoa, cong tay biến ảo. Linh lực u tối vặn vẹo trong lòng bàn tay, hắc ấn kia đã trở nên rõ ràng hơn nhiều, còn mơ hồ phát ra dao động.
Mục Trần gắt gao nhìn hắc ấn sắp hình thành, tâm thần cũng căng thẳng vô cùng, từ khi bắt đầu đến giờ đã thất bại rất nhiều mà chưa một lần thành công.
Những ngón tay lại biến đổi, một tia linh lực u tối chui vào hắc ấn.
“Oong!”
Hắc ấn đột ngột run lên, phát ra những tiếng như kim khí rung động, sau đó bắt đầu thu nhỏ lại, hóa thành hắc ấn rõ ràng, nhẹ nhàng khắc vào lòng bàn tay Mục Trần.
Ngay khi hắc ấn khắc vào bàn tay, cả thân thể hắn chợt căng cứng. Bước kế tiếp là nguy hiểm nhất, hai vị học trưởng trước kia tu luyện Sâm La Tử Ấn, chính là bị đứt đoạn kinh mạch ngay tại bước này.
“Oong!”
Hắc ấn khắc ở lòng bàn tay, Mục Trần nhanh chóng cảm thấy một dao động cự kỳ cuồng bạo bùng nổ từ hắc ấn kia, theo kinh mạch từ long bàn tay điên cuồng tiến lên.
Xem cái hình thái này, như muốn phá hủy tất cả kinh mạch nó đi qua.
“Vù!”
Bất quá Mục Trần đã sớm có chuẩn bị, linh lực u tối trong khí hải ầm ầm gào thét tuôn ra, mạnh mẽ va chạm với dao động cuồng bạo kia.
Những tiếng nổ lùng bùng trong cơ thể như xé toạc cơ thể Mục Trần.
Cỗ dao động cuồng bạo dị thường của Sâm La Tử Ấn như dã thú trùng kích linh lực u tối đang lao ra chặn đường, ý đồ muốn cắn xé nó đi.
Nhưng đám linh lực này của Đại Phù Đồ Quyết dĩ nhiên không dễ đối phó như vậy.
Đối mặt lực lượng cuồng bạo trùng kích, Linh lực u tối cũng đem hết thảy tính chất bá đạo của nó thể hiện ra, tư thái cường ngạnh áp bách trùng kích, đè nó xuống.
“Rầm rầm.”
Trùng kích liên tục, Mục Trần cũng không hề lơi lỏng, mồ hôi trán túa ra. Nếu không ngăn được những trùng kích này, hắn dám sẽ bị nội thương khá nặng.
Linh lực trong khí hải đều được Mục Trần gọi ra, toàn lực chống cự, giằng co với trùng kích chừng 10 phút thì giảm dần.
Khi Mục Trần nhận thấy trùng kích triệt để biến mất, thân thể căng thẳng cũng chợt xụi lơ, mồ hôi ướt đẫm áo quần, há mồm thở dốc không ngừng.
Bất quá thân thể tuy vô cùng mỏi mệt, nhưng ánh mắt Mục Trần tràn ngập hưng phấn, run run mở bàn tay phải, trong đó đang chứa một hoa văn hắc ấn u ám dày đặc hàn ý.
– Thành công ư….
Mục Trần nhìn hắc ấn minh văn trong lòng bàn tay, khẽ thì thào, cảm giác như trút được gánh nặng, mỉm cười.