Quyết Ý Đi Cùng Anh

Chương 34



Phương thức tiếp xúc thay đổi, mô hình mới cũng sẽ biến dạng.

“Hôm nay anh thế nào?” Lúc ăn cơm tối, Đinh Mùi làm như vô tình hỏi.
Hôm nay là lần đầu tiên anh làm người dẫn chương trình cho chương trình
truyền hình trực tiếp kéo dài suốt mười giờ, biểu hiện tốt xấu thế nào
có ảnh hưởng rất lớn tới tương lai sau này. Mặc dù khi xong xuôi mọi
người đều khen tốt, nhưng anh vẫn muốn nghe ý kiến của Quyển Nhĩ. Đối
với anh, cô mới là người có uy tín.

Quyển Nhĩ cúi đầu uống nước cạnh, rồi ngồi thẳng người lên, sắp xếp
từ ngữ xong mới nói: “Rất tốt, lúc mở màn có vẻ hơi căng thẳng, sau đó
thì tự nhiên hơn”.

Cô đâu có biết anh thể hiện tốt xấu thế nào. Sáu giờ sáng đã phát
trực tiếp, sau khi Đinh Mùi ra khỏi nhà, cô đã đặt đồng hồ báo thức
nhưng vẫn không thể dậy được. Cô tới công ty lén lút mở một cửa sổ nhỏ
không để sếp phát hiện ra, nhìn được hình nhưng không nghe được tiếng.

Thỉnh thoảng vừa làm việc vừa liếc mắt nhìn, nhưng lúc cô nhìn thì
người xuất hiện trên màn hình chưa chắc đã là anh. Cô định buổi tối sẽ
xem lại phần tin tức, không ngờ anh không đi uống rượu mà lại về thẳng
nhà.

“Tự nhiên?” Chương trình anh làm là vể buổi biểu diễn trên không của
phi cơ, tất cả số liệu đều phải học thuộc trong vòng ba ngày, trước lúc
ra dẫn chỉ được liếc qua một lần, không mắc phải sai lầm nào đã là quá
may mắn rồi. Việc dẫn còn phải kết hợp với tình hình ở hiện trường, anh
đã lo lắng căng thẳng từng giây từng phút, không hề cảm thấy mình có gì
đó gần với từ tự nhiên mà cô nhận xét.

“Anh tự nhiên hơn em nghĩ nhiều, khả năng ứng biến của anh tốt hơn em nghĩ.”

“Em nói cụ thể xem, tốt ở chỗ nào?” Đinh

Mùi thấy có hứng, buông đũa hỏi cô.

Cụ thể, lấy cái gì để cụ thể đây? Lần gần đây nhất có xem kỹ những
tin anh đưa là từ bao giờ, một tuần hay là một tháng trước? Quyển Nhĩ
cũng không nhớ rõ nữa.

Công việc bận rộn, ở nhà lại không có ti vi. Máy tính ư? Đã ngồi máy
tính cả ngày ở công ty, về nhà không muốn mở máy ra nữa. Đinh Mùi vẫn
theo thói quen, người đầu tiên anh báo giờ tin anh đưa được phát sóng là cô, cô dành thời gian xem qua, rồi nói ý kiến của mình cho anh biết.
Nếu cô không xem, cũng sẽ gửi tin nhắn đại loại như “Rất tốt”, “Rất
hay”. Một thời gian sau, số lần làm cho có lệ của cô càng lúc càng
nhiều, nhiều lúc có thời gian nhưng cô cũng không muốn mở máy ra để xem, chỉ cần trả lời tin nhắn cho anh một cách hết sức máy móc là xong.

Giờ là lúc dù phải đối mặt với trống, cô có muốn không hoảng hốt cũng khó, “Là những gì em vừa nói đấy thôi”.

“Em không xem?” Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng anh nghe như khẳng định.

“Có xem một ít.” Cô tự nhiên không nghĩ ra điều gì để nói, vậy thì đành thừa nhận thôi.

“Xem buổi trưa?” “Buổi sáng.”

Buổi trưa, cô đúng là đã tự đấu tranh với chính bản thân mình mất một lúc, rốt cuộc là đi ăn cơm cùng đồng nghiệp hay ngồi nhịn đói trước màn hình máy tính. Tòa nhà công ty cô đặt trụ sở vừa có nhà ăn lại có khu
vực ẩm thực, vì thế không được mang cơm vào văn phòng. Chủ nhiệm ban của cô là lớp người đi trước, cô rất nhiều lần nhìn thấy chị ta vội vàng
nuốt chiếc kẹo trong mồm. Ngang nhiên ăn uống ở khu vực làm việc là
không được phép. Vì vậy người không ăn sáng như Quyển Nhĩ, đành thuận
theo yêu cầu của cái dạ dày, đến nhà ăn ăn một bữa trưa no nê. Cô ăn rất nhanh, vội vàng quay về văn phòng, vẫn còn một tiếng nữa để xem kênh
tin tức, thế mà tự nhiên bị sếp sai đi làm chân chạy vặt. Không phải cô
không muốn xem, mà là không thể xem!

“Được lắm!” Đinh Mùi không nói nhiều, ném đũa xuống bàn rồi đi vào
phòng lúc sau, anh mặc quần áo, cầm theo túi xách, trong chớp mắt đã ra
khỏi cửa.

Quyển Nhĩ vẫn ngồi đó chầm chậm ăn tiếp, đôi đũa anh ném ra giữa bàn dường như không khiến cô mất ngon.

Đinh Mùi dừng tay trên cửa, thấy Quyển Nhĩ vẫn không thèm để ý tới
mình, đành mở cửa, cứ thế mà bỏ đi. Rõ ràng là do anh tự bỏ đi, rõ ràng
anh là người có thể vứt lại cô ấy bất cứ lúc nào, nhưng sao anh cảm thấy thật ấm ức, cứ như là anh bị đuổi đi vậy.

Còn Quyển Nhĩ, hoàn toàn không vô cảm như cô thể hiện, cửa vừa đóng,
nước mắt cô đã lăn dài trên má. Vốn cô có rất nhiều cách để có thể khiến anh vui, tiếp tục nói dối cũng được, còn tốt hơn rất nhiều lần những
câu trả lời ngắn gọn và gần như không còn kiên nhẫn như vừa rồi.

Nhưng dường như có thứ gì đó điều khiển thần kinh của cô, khuyến
khích cô làm việc gì đó thật náo loạn, xé toạc tất cả mọi thứ ra.

Cô rất chán bản thân mình như vậy, vô

cớ gây sự là hành động cô coi thường

nhất. Nhưng nếu không gây sự, cô có cảm giác mình đang cào tường
trong chiếc giếng cạn cho tới chết. Đinh Mùi chính là khoảng trời trên
đầu cô lúc đó. Một thời gian dài, anh cho rằng cô đã thích ứng với cuộc
sống như vậy, vì vậy anh sẽ không thay đổi, không điên điên khùng khùng
mà giáo huấn cô. Ngược lại, anh toàn sử dụng chiến tranh lạnh, khiến cô
tuyệt vọng. Anh không bao giờ khiến cô phải xấu hổ trước mặt mình, không buông những lời tuyệt tình, nhưng lại khiến cho trái tim Quyển Nhĩ, dần dần trở nên lạnh lẽo.

Những gì Đinh Mùi làm cho cô cũng chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi
anh dỗ dành cô trước khi tốt nghiệp đó. Đối với anh mà nói, đã từng tận
tâm thì cũng có nghĩa là đã tận tâm hết sức rồi. Thứ Quyển Nhĩ muốn
không chỉ là sự yêu thương nhất thời, mà là tất cả tình yêu của anh.

“Em là ai?”

“Lục Quyển Nhĩ?”

“Lục Quyển Nhĩ là gì của anh?”

Đề tài loại này không thể tiếp tục được nữa. Hoặc là Đinh Mùi sẽ dùng hành động của anh để bịt chặt miệng cô lại, hoặc là anh sẽ chuyển sang
đề tài nói chuyện khác hoặc thay đổi khái niệm, không lần nào anh cho
Quyển Nhĩ được toại nguyện. Quyển Nhĩ cũng đã từng nghĩ, liệu có phải c
thể hiện sự mong muốn được thừa nhận quá mức, quá cần việc anh thừa nhận anh cũng yêu cô, vì thế anh sẽ không bao giờ nói cho cô nghe. Cho dù
không phải xuất phát từ trái tim, cho dù chỉ là nói để cho cô được vui,
anh sợ cô sẽ cho là thật.

Anh không thừa nhận bằng lời, mà qua hành động cũng thường xuyên chỉ
rõ quan hệ giữa hai người, dường như anh sợ Lục Quyển Nhĩ ở lại thành
phố A là để trói buộc anh.

Cô chuyển đến không lâu, ba mẹ nói rằng cuối tuần sẽ đến thăm cô. Mấy ngày đó Đinh Mùi vừa ở bên ngoài trở về, chủ yếu đang trong thời gian
làm hậu kỳ, nên anh thường xuyên ở nhà cô đợi. Quyển Nhĩ vừa đặt ống
nghe xuống, anh đã thu dọn xong đồ đạc và đi luôn trong tối hôm đó.

Việc anh đi là đương nhiên phải đi, nếu ba mẹ phát hiện Đinh Mùi ở
lại chỗ cô, e rằng cô sẽ bị ba mẹ đóng gói mang thẳng về nhà. Nhưng anh
không hề lưu luyến một chút nào, nhấc chân là đi luôn, khiến cô không
khỏi chạnh lòng. Vài hôm sau vô tình phát hiện ra anh còn rất nhiều thứ
bỏ quên ở đây, dao cạo râu, tất, cốc đánh răng, cốc uống nước, quần áo
ngủ… Lúc thu dọn xong, Quyển Nhĩ không kìm nén được cảm xúc. Anh mới ở được vài tối thôi, đã để lại bao nhiêu là dấu tích như thế. Nếu thật sự có một ngày, anh đi khỏi đây mãi mãi, những dấu tích lưu lại trong trái tim cô không biết phải bao lâu cô mới thu dọn hết những thứ sót lại đó.

Nửa năm trước đó cô đã nhận ra vị trí thực sự của mình đối với Đinh Mùi.

Việc này kể ra cũng rất có kịch tính. Hôm đó là cuối tuần, Khúc Đông
Quang tìm cô có việc, hai người hẹn gặp nhau ở nhà hàng Kentucky gần đó. Thật trùng hợp, Khúc Đông Quang bước vào không bao lâu thì Quyển Nhĩ
nhìn thấy Đinh Mùi cũng vào cùng với một cô gái. Lúc đó là khoảng hai
giờ chiều, chắc hai người bọn họ phụ trách việc đi mua đồ ăn trưa mang
về cho tổ của mình.

Quyển Nhĩ cười tít cả mắt nhìn Đinh Mùi, hiếm khi được nhìn thấy anh ở bên ngoài như thế này, cảm giác rất mới mẻ. Anh ấy có vẻ rất nhàn nhã
thong dong, lùi nửa bước đứng đằng sau cô gái kia. Nói là cô gái nhưng
thực ra cũng rất khó xác định, cô ta thuộc loại xinh đẹp điển hình mà
Quyển Nhĩ hiếm khi tiếp xúc, khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng, khó có
thể đoán được tuổi thật. Đôi mắt gắn lông mi giả của cô ta cứ nhìn Đinh
Mùi chớp chớp liên hồi, cười rất tươi, khiến Quyển Nhĩ cảm thấy cô ta
chắc chắn còn rất trẻ.

Hai người chọn đồ rất lâu, cô gái kia thỉnh thoảng lại quay đầu lại
hỏi Đinh Mùi câu. Sau đó vẫn là Đinh Mùi nắm lấy cánh tay cô ta kéo ra,
anh gọi đồ và nhanh chóng thanh toán tiền. Bọn họ không mang đồ về như
Quyển Nhĩ nghĩ, mà Đinh Mùi tay bê khay đồ ăn của mình, đi theo sau cô
gái kia vào bên trong.

Bọn họ vừa ngồi xuống thì Quyển Nhĩ lại nhấp nhổm không yên. Rõ ràng
là Đinh Mùi có nhìn thấy cô, nhưng không hề biểu lộ điều gì, coi cô như
chỗ ngồi đã bị đóng đinh, bước qua là xong.

“Sao thế, quen à?” Khúc Đông Quang ngồi quay lưng ra cửa, nhìn theo
ánh mắt của Quyển Nhĩ – Đinh Mùi ngồi ở vị trí gần cửa sổ phía trong
cùng.

“Bạn học.” Quyển Nhĩ cảm thấy tâm trạng không vui khi chỉ có thể giới thiệu với người khác rằng anh là bạn học của mình.

Đinh Mùi ngồi không xa lắm, Quyển Nhĩ có thể nghe thấy giọng họ trò
chuyện với nhau. Chất giọng trầm của Đinh Mùi kèm theo tiếng cười nũng
nịu của cô gái kia khiến Quyển Nhĩ nghe mà nhức nhối.

“Không thân lắm thì cũng nên qua chào hỏi, dù gì cũng đã nhận ra nhau rồi.” Khúc

Quang Đông nói với Quyển Nhĩ lúc này

đang ngồi đối diện anh với tâm trạng bất an.

Đúng, đó cũng là phép lịch sự tối thiểu mà, Quyển Nhĩ lập tức đứng dậy đi về phía Đinh Mùi.

Đinh Mùi không hề nhìn cô, nhưng cô để ý thấy anh hơi nhíu mày, rõ
ràng không hề hoan nghênh việc Quyển Nhĩ xuất hiện không đúng lúc.

“Anh Đinh Mùi, thật trùng hợp!” Quyển Nhĩ thừa nhận, giọng cô có phần hơi khoa trương, khoa trương hơn là vẻ mặt của cô. Bởi vì không biết
thể hiện niềm vui thế nào cho phải, cô chỉ có thể cười rất tươi để lộ
hàm răng đều tăm tắp.

“Đúng thế, thật trùng hợp.”

Đinh Mùi vẫn ngồi đó, chỉ hơi ngẩng đầu lên, chỉ vào Quyển Nhĩ giới
thiệu: “Bạn học đại học với anh”. Chỉ một câu nói đó, anh đã thể hiện rõ sự xa gần của mình.

“Chào bạn, tôi là Triệu Kỳ.” Cô ta đứng dậy gật đầu nhẹ với Quyển Nhĩ tỏ ý chào hỏi, sau đó lại nhìn về phía sau Quyển Nhĩ, “Bạn đi một mình
à? Ngồi cùng bàn với bọn mình luôn đi.”

Khúc Đông Quang hiểu và quan tâm đưa cô về tận nhà, xoa xoa đầu cô rồi đi, không hỏi bất cứ câu nào.

Quyển Nhĩ về đến nhà liền gửi một tin nhắn cho Đinh Mùi: “Cô ta là
ai?”. Quyển Nhĩ liên tục gửi tin nhắn tới nhưng mãi không thấy Đinh Mùi
trả lời.

Đến giữa đêm, Quyển Nhĩ mới nhớ ra là mình có thể gọi điện cho anh.
Nhưng bấm số gọi đi, điện thoại của anh đã tắt máy. Mùi vị của sự chờ
đợi thật đau khổ, Quyển Nhĩ tự mắng mỏ chán ghét mình và suy nghĩ rất
nhiều, cho tới tận gần sáng cô mới thiếp đi.

Hôm sau là Chủ nhật, thứ Hai Quyển Nhĩ vẫn không liên lạc được với
Đinh Mùi. Chiều thứ Hai đi làm về, cô mới gặp Đinh Mùi khi anh đang
chuẩn bị mang theo đồ đạc ra khỏi nhà.

“Anh đi đâu?” “Công tác.”

“Cô ta là ai!” Quyển Nhĩ túm lấy túi của anh. Hai người nói nói cười
cười bị cô bắt gặp tại trận, cô không thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Huống hồ suốt bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên cô hỏi chuyện
của anh, anh đừng mong mà thoát được.

“Em không thấy chán sao?” Đinh Mùi cảm thấy hối hận vì đã đến đây.

“Chê em phiền phức phải không, vậy ai không phiền, cô ta?” Câu nói này rõ ràng là oán trách.

“Nếu anh nhấc chân đi, em sẽ ngồi bệt xuống đất có phải không?” Đinh
Mùi thẳng tay ném chiếc túi xuống đất, không giành giật với Quyển Nhĩ
nữa.

Quyển Nhĩ buông chiếc túi ra, đổi lại túm lấy vạt áo của anh. Chiếc
áo sơ mi mới này là của cô vừa mua cho anh, tốn của cô những năm trăm
tệ. Cô vừa được lĩnh lương, vừa đúng lúc nghe anh kể bạn bè đồng nghiệp
chê anh ăn mặc quá cổ lỗ và cũ kĩ. Vì thế cô đi dạo phố suốt một ngày
trời, chịu khó nghiên cứu xu thế thời trang gần đây, mua cho anh một
chiếc áo sơ mi có họa tiết nhưng không quá rực rỡ này. Chiếc áo sơ mi
này còn được cưng chiều hơn cả cô, sau khi mua về, không như Quyển Nhĩ
lo lắng là sẽ bị nhét vào đâu đó giống như trước kia, ngược lại còn được anh thường xuyên lấy ra dùng. “Ngồi dưới đất ăn vạ là việc mà bọn trẻ
con thường làm khi đòi thứ gì đó, sao em lại phải làm thế! Anh không nói cho rõ ràng, anh đi đâu em sẽ theo tới đó.”

“Em cho rằng giờ em không phải là đứa trẻ con đang ăn vạ sao?”

“Nếu anh cảm thấy em đang ăn vạ anh, em xin lỗi, giờ anh có thể trả lời câu hỏi của em rồi chứ?”

“Trả lời rất dễ, nhưng anh cho rằng anh không cần thiết phải trả lời
em, bởi vì em không có tư cách để hỏi.” Đinh Mùi đốt một điếu thuốc, cảm giác nhẹ nhõm khi phả ra những lời độc ác cùng hơi thuốc lá.

“Em không có tư cách, ai có, là cô ta sao? Đinh Mùi, không ngờ bây
giờ anh cũng rất thức thời, còn định chơi trò một chân hai thuyền nữa.”

“Nếu em có thể được coi là một con thuyền, anh đương nhiên sẽ có hỏi có đáp.” Cuối cùng thì Quyển Nhĩ đã biết, thế nào

gọi là siêu tức giận, giọng cô bình tĩnh tới mức không thể bình tĩnh hơn, “Vậy em là gì của anh?”.

Đinh Mùi không trả lời Quyển Nhĩ. Anh nhìn đồng hồ, phải đi ngay,
chuyến bay sẽ cất cánh sau hai tiếng nữa. Lục Quyển Nhĩ đã không còn xù
lông lên như con gà chọi nữa, anh nói một câu có tính an ủi, “Đừng ồn
nữa, xem bộ dạng của em có giống ai không?”.

Sau đó, anh kéo túi bỏ đi, lần này Quyển

Nhĩ không ngăn anh nữa.

Lục Quyển Nhĩ là gì của anh? Trên đường ra sân bay Đinh Mùi suy nghĩ
rất nhiều. Cuối cùng vẫn không có kết quả. Với cô, không phải anh vừa
gặp đã yêu, cũng không thể gọi là tiếp xúc lâu thì nảy sinh tình cảm,
nhưng có một thứ rất quan trọng đối với một người đàn ông như anh, đó là

anh đã trường thành từ Quyển Nhĩ. Cho tới

lúc này, cô vẫn là người khiến anh yên tâm nhất, là người anh cảm
thấy dễ chịu nhất khi ở cùng. Nhưng nếu như thế mà bị trói chặt, như thế mà yêu đương, kết hôn, sống với nhau cả đời, anh cũng chưa từng nghĩ
qua một lần.

Triệu Kỳ đối với anh, có thể còn có ý nghĩa đặc biệt một chút, điều
này lòng anh hiểu rõ hơn ai hết. Từ ngày Triệu Kỳ vào làm việc trong tổ
của anh, suốt ngày cứ một câu “Anh Đinh” hai câu “Anh Đinh. Những việc
không hiểu, cho dù có liên quan tới anh hay không, đều tìm anh nhờ giúp
đỡ. Vì thế hai người nhanh chóng trở nên thân thiết.

Học lực của Triệu Kỳ không cao, nhưng vừa vào đài đã có biên chế
chính thức, thế thôi cũng đủ hiểu thế lực đằng sau cô gái ấy mạnh cỡ
nào. Trường Đào đã từng rào trước đón sau mà nói với anh, diện mạo cũng
được, tính tình cũng ổn, thử xem sao. Nếu thành, anh không cần phải sống những ngày gian nan phiêu bạt khắp nơi nữa, không chừng còn có thể giao cho anh làm nhà sản xuất bất cứ lúc nào cũng nên? Tiền đồ sau này cũng
không cần phải nói, điều kiện cứng của Đinh Mùi không kém, quan trọng có có người nào chịu cho anh cơ hội để một bước lên mây hay không thôi?

Nhưng cũng chỉ có thể nói như thế, anh và Triệu Kỳ cũng chưa có
chuyện gì, tất cả mới chỉ ở giai đoạn vạch kế hoạch mà thôi. Hôm đó nếu
Quyển Nhĩ ở lại thêm một lúc nữa sẽ gặp vài đồng nghiệp tới sau của anh. Mặc dù có thể giải thích, nhưng Đinh Mùi sẽ không vô cớ làm bừa, tự gây phiền phức cho mình.

Đinh Mùi từ cảm thấy không thẹn với lương tâm, nên tỏ ra vô cùng cứng rắn trước thái độ của Quyển Nhĩ. Không có chuyện gì không có nghĩa là
nhất định phải giải thích với Lục Quyển Nhĩ, đúng không, nhất định phải
tiêu diệt ngay mầm mống của suy nghĩ muốn quản chặt anh vừa nảy ra trong đầu của cô ấy. Giờ cô cũng đã có công việc rồi, nếu cô thật sự đòi hỏi
anh phải có trách nhiệm, yêu cầu anh phải kết hôn, thì cũng khiến anh
đau đầu đây.

Không muốn kết hôn, cũng không muốn rời bỏ cô. Hai người ngoài mối
quan hệ ngầm đó ra, còn là tình bạn. Theo suy nghĩ của anh, giữa hai
người thì người nên ra đi trước chính là Quyển Nhĩ. Như thế chẳng ai bị
tổn thương, sau này gặp nhau cũng dễ ăn dễ nói.

Đương nhiên những suy nghĩ của Đinh Mùi, sự ‘khổ tâm’ đó của anh, Quyển Nhĩ không thể nào hiểu được.

Anh bỏ đi như thế, sau khi vừa quang minh chính đại mà lại vừa trắng
trợn không kiêng nể gì vứt bỏ lại Quyển Nhĩ, cô đã ép buộc mình phải có
tự trọng không bao giờ search tin tức của anh ấy nữa.

Mặc dù cô không gào lên như giang hồ vẫn làm rằng, “Bước chân ra khỏi cửa, anh đừng bao giờ quay lại đây nữa”, nhưng trong lòng cô đúng là đã nghĩ như thế. Anh bước ra khỏi cửa, cũng có nghĩa mọi thứ đã chấm dứt
từ đây.

Tình cảm không được trân trọng, có kiên trì đến đâu, rồi cũng sẽ qua đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.