Quyết Ý Đi Cùng Anh

Chương 30



Nghiên cứu sinh năm thứ hai, Quyển Nhĩ hoàn toàn không cần
tìm việc làm để giết thời gian, chỉ riêng chuẩn bị cho luận văn, tham
gia các buổi thảo luận của các môn học cũng đủ vắt chân lên cổ mà vẫn
không kịp.

Dù bận tới đâu, Quyển Nhĩ cũng đều dành thời gian để sắp xếp lại các
đoạn video có Đinh Mùi xuất hiện, căn cứ vào tuần tự thời gian, nội dung phóng sự mà phân loại. Ban đầu, là Đinh MùiQuyển Nhĩ giúp đỡ anh xem
tin tức, đưa ra ý kiến đánh giá của mình. Bởi vì khi những băng hình của anh được phát sóng thì anh đều đang ở nước ngoài làm tin tức, không
được xem lần phát sóng đầu tiên.

Chỗ Quyển Nhĩ ở mặc dù không có tivi nhưng có internet, muốn xem tin
của đài nào cũng được. Những việc này không mất nhiều thời gian, có điều tin tức luôn được phát sóng liên tục, tuy Đinh Mùi sẽ nói cho cô phát ở đài nào, nhưng thời gian phát sóng anh nói chưa chắc chính xác. Vì vậy
Quyển Nhĩ chỉ đành bật máy rồi xem tivi qua internet, màn hình luôn luôn được hiển thị ở phía trước.

Ngoài công việc này ra, dần dần Quyển Nhĩ cũng ôm luôn việc giúp Đinh Mùi thu thập tài liệu. Sau khi Đinh Mùi đi làm, gặp Quyển Nhĩ thưng là
để tới chỗ cô tra soát tài liệu. Có lúc có thể làm xong ngay, cũng có
khi mới làm được một nửa đã phải đi rồi. Không phải lần nào anh cũng
mang máy tính xách tay tới, đa phần là dùng máy tính của Quyển Nhĩ. Mỗi
lần anh đến, Quyển Nhĩ liền cầm sách ra sofa ngồi đọc, nhìn sách thì ít, nhìn anh thì nhiều. Những lúc Đinh Mùi buồn bực, phản ứng của anh khi
bị Quyển Nhĩ nhìn chằm chằm thường là: “Rảnh rỗi quá đấy, ngữ pháp đã
học xong chưa?”

Việc học ngoại ngữ của Lục Quyển Nhĩ, khi cô tỉnh ngộ, nhận ra rằng
mình phải chăm chỉ học hành thì đã bị treo rồi. Đinh Mùi cứ nhằm vào
việc này, thỉnh thoảng lại lôi ra châm chọc cô.

Những khi tâm trạng Đinh Mùi vui vẻ, anh sẽ kéo Quyển Nhĩ lại, kể cho cô nghe những thứ tâm đắc mà gần đây anh lục tìm ra. Đúng vậy, là anh
lục tìm ra. Anh vào đài đã hơn một năm, những cái nhìn để học anh đều
học cả rồi. Nhưng chỉ dựa vào những thứ đó mà muốn cô có chỗ đứng vững
vàng trong đài thì không đủ. Anh sẽ quan sát người khác khi họ làm phóng sự, dẫn chương trình để học kỹ thuật, học phong cách, đôi khi chỉ một
câu mở đầu cũng phải rất lưu tâm. Vì vậy ngoài việc tích luỹ kinh nghiệm cho bản thân, anh còn thu thập tất cả những gì liên quan tới các nhà
báo có tiếng trong và ngoài nước, những kênh họ dẫn chương trình, rồi
như con vẹt học nói theo họ, tiếng Trung có, tiếng Anh có, dần dần ngữ
điệu, ngữ khí không khác là mấy so với người được anh mô phỏng. Đôi khi
anh còn học thuộc lòng những đoạn dài. Quyển Nhĩ chỉ còn biết mang nước
tới, đứng bên cạnh vừa phục vụ vừa sùng bái, “Anh có thể lên bục biểu
diễn được rồi đấy”.

“Cho ai xem? Cùng làm trong ngành cả, có đưa ra được ý kiến mới nào
đâu!” Đinh Mùi cảm thấy việc này chẳng có gì là độc đáo cả, chỉ là quá
trình học tập bắt buộc mà thôi.

“Những ữ xinh đẹp, chắc chắn sẽ có ý tưởng mới.”

“Cũng có thể.” Khi lên hình thường không được đẹp như ở ngoài, có thể không nghĩ cách sao? Nhưng xinh đẹp không phải là tất cả, khi một mẩu
tin phải quay đi quay lại nhiều lần, những suy nghĩ xa xôi đẹp đẽ của
Đinh Mùi đã bị vùi dập tàn nhẫn. Tác phong chuyên nghiệp hoàn toàn không nằm ở ngoại hình xinh đẹp, mà còn phải cần rất nhiều cố gắng đằng sau
hậu trường. Vì vậy, anh vẫn muốn xem và học tập những người dẫn chương
trình nữ lớn tuổi một chút.

Những câu trả lời như thế đương nhiên không phải là điều Quyển Nhĩ
muốn nghe. Cô đành phải tự giải vây cho mình, “Anh mệt như thế, đừng cứ
suốt ngày chỉ ngồi trước máy tính, nghỉ ngơi chút đi”.

“Để khi có nhiệm vụ, đứng trước micro líu lưỡi thì mới biết.” Dưới áp lực của công viêc, Đinh Mùi không còn lựa chọn nào khác.

Vì thế, khi Đinh Mùi chưa làm xong hoặc không có thời gian để đến,
Quyển Nhĩ thường dựa vào khung dựng sẵn của anh, bổ sung nội dung tin
tức vào. Lợi thế của sinh viên chính là tự do. Ngoài thời gian lên lớp,
thời gian còn lại đều là do cô tự sắp xếp. Nếu bận quá thì ngủ ít đi một chút.

Thời gian này, người có ý kiến nhiều nhất về Đinh Mùi không phải là
La Tư Dịch nữa, mà là Phạm Tĩnh Mang. Cùng với việc Đinh Mùi thường
xuyên ra vào phòng Quyển Nhĩ, nội tình giữa họ không cần

Quyển Nhĩ phải kể, Phạm Tĩnh Mang cũng

có thể đoán ra.

Gần đây, Phạm Tĩnh Mang có tình yêu mới, quen nhau qua chat room.
Những người tham gia chat room thường xuyên tổ chức tụ tập, sau khi hai
người quyết định đến với nhau thì hình thức yêu đương của họ chủ yếu vẫn là tham gia các buổi offline tập thể.

“Quyển Nhĩ, xin cậu đấy, rời xa cái máy tính một chút, mỗi lần mình
nhìn cậu, toàn nhìn thấy lưng. Không gặp anh ta thì cậu ôm lấy cái máy
tính để xem tin tức, từ hình ảnh đến chữ chạy, cậu không bỏ sót cái nào, cậu có biết như thế trông rất bệnh không? Cậu còn ngồi luôn nữa sợ là
hoá đá luôn cho mà xem.”

Phạm Tĩnh Mang nói cả nửa ngày vẫn không thấy Quyển Nhĩ có động tĩnh
gì. Cô đành bước tới, quả nhiên cô ấy đang đeo tai nghe, đầu dựa vào tủ
quần áo mà ngủ từ lúc nào. Cô với tay tắt tiếng trong máy tính, tay còn
chưa kịp rút về, Quyển Nhĩ ngồi bật dậy, trong lúc mơ mơ màng màng, mắt
vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình

“Cậu đứng dậy đi ra ngoài với mình.” Phạm Tĩnh Mang thẳng tay tắt máy, kéo Quyển Nhĩ đứng dậy.

Quyển Nhĩ vẫn còn chưa tỉnh hẳn, “Đi đâu?”

“Đi chơi. Cậu xem cậu có giống một cô gái hai mươi tuổi không? Cậu
dùng tuổi xuân của mình, thậm chí dùng tính mạng của mình để nuôi dưỡng
sự nghiệp cho anh ta, giúp anh ta trưởng thành, làm như vậy có phải là
hơi sớm không? Con người anh ấy hành tung bất định, tình cảm nhạt nhẽo,
cậu vẫn còn ngồi đấy mà ôm máy tính để chờ đợi anh ta sao?”

“Mình … mình khó khăn lắm mới tìm được việc gì đó có thể giúp anh ấy, cho nên mới cố gắng làm thôi.”

“Quyển Nhĩ, công sức cậu bỏ ra nên có lựa chọn, nên có giới hạn, vượt qua giới hạn đó, cậu không được cố nữa, người được cậu trao tặng ấy,
khi nhận cũng nên có trách nhiệm. Cậu làm như thế có thể thoả mãn lòng
hư vinh nhất thời của anh ta, nhưng không đổi lại được sự đối xử và tình yêu tương đương với công sức đó đâu.”

“Mình không có ý định đổi chác gì với anh ấy …”

“Cậu hài lòng với hiện tại, là bởi vì không có gì đe doạ. Nếu giờ anh ta nói với cậu, anh ta đã có bạn gái thì cậu làm thế nào?”

Quyển Nhĩ đang định dựa vào tủ quần áo để đứng dậy, nghe câu nói đó
lại ngồi phịch xuống ghế, “Chẳng làm thế nào cả, nếu anh ấy cảm thấy có
lý do để không gặp mình nữa thì đành không gặp nữa thôi.”

Quyển Nhĩ thật sự có nỗi khổ tâm không thể nói ra. Cô và Đinh Mùi
liên hệ với nhau nhiều nhưng quan hệ của hai người lại đang dần thụt
lại. Đinh Mùi đối xử với cô càng ngày càng nghiêm túc, như giữa hai
người chưa từng xảy ra chuyện vượt giới hạn vậy. Quyển Nhĩ cho rằng việc cô bỏ công sức ra vì Đinh Mùi như thế, chưa chắc đã vĩ đại như những gì Phạm Tĩnh Mang nghĩ, đâu phải cô không định dùng cách này để lấy lòng
anh? Có điều, cô làm vậy chỉ có thể làm hài lòng bản thân mình, thủ đoạn vụng về tới mức khiến người khác không nhận ra.

“Cậu có chí khí một chút được không?” Phạm Tĩnh Mang là chị cả trong
nhà, dưới còn có hai cô em gái nữa, bình thường cô đều răn dạy hai em

“Khổ sở thức đêm thức hôm, anh ta cũng có biết đâu, chỉ khiến mình
nhìn mà đau lòng. Cậu ấm ức nín nhịn như vậy, anh ta sẽ cảm kích sao?”
Logic của bọn con trai, nếu đã thích, chỗ nào cũng thích; nếu không
thích, thì cho dù có làm gì cũng chỉ là cái đinh trong mắt họ, cái kim
đâm vào thịt họ, tuyệt đối không vì thế mà mềm lòng.

“Đi thôi!” “Hả?”

Phạm Tĩnh Mang vẫn còn định diễn thuyết một bài dài nên chưa phản ứng lại kịp, Quyển Nhĩ dễ dàng bị thuyết phục như thế, rõ ràng là ngoài dự
đoán của cô ấy.

“Đi làm quen với Nguyệt Hạ Độc

Chước[1] của cậu.”

Nguyệt Hạ Độc Chước là nickname của bạn trai Tĩnh Mang, sau khi yêu
nhau, họ vẫn lén gọi nhau như thế. Tĩnh Mang gọi anh ta là Nguyệt Hạ,
anh ta gọi Tĩnh Mang là Thanh Khâm, bởi vì nickname của cô ấy trên diễn
đàn là Thanh Khâm Tố Bào.

[1] Nguyệt hạ độc chước (Dưới trăng uống rượu một mình) cũng là tên một chùm thơ nổi tiếng của đại thi nhân thời Đường, Lý Bạch.

Quyển Nhĩ đi ra ngoài với Phạm Tĩnh

Mang, vô tình gặp một người mà cô không

hề nghĩ sẽ gặp lại nữa, Khúc Đông Quang.

Hai người vừa chào hỏi lập tức đã nhận ra nhau. Cũng chẳng có cách
nào khác, ấn tượng lúc đó quá sâu sắc. Hai người hỏi thăm tình hình của
nhau, hỏi thăm bố mẹ, người nhà hai bên, sau khi trao đổi xong, anh ngồi lại chỗ trống bên cạnh họ.

Tên diễn đàn mà họ tham gia là “Pha trà nấu rượu”, offline không định kỳ. Theo thông lệ khi offline sẽ ngồi tán gẫu, vui chơi, cuối cùng là
kéo nhau đi ăn. Luân phiên nhau mời, người đứng ra mời chỉ cần cung cấp
địa điểm tập trung, còn ăn uống là theo chế độ AA. Những thành viên tham gia diễn đàn, có những người đã quen nhau từ trước, có những người mới
quen sau khi offline. Khúc Đông Quang và Nguyệt Hạ vốn đã quen nhau
trước đó. Bọn họ đều là những người viết chuyên đề cho Hoàn Cầu, vốn có
mối quan hệ khá tốt với nhau, diễn đàn này sau khi có bọn họ tham gia
mới dần dần có chút tiếng tăm và sức ảnh hưởng nhất định, họ có thể được coi là các nhân vật lão làng.

Mỗi lần tụ tập đều đưa ra một đề tài để thảo luận, mặc dù cuộc thảo
luận đó cuối cùng không tránh khỏi kết cục thê thảm lạc đề, nhưng cũng
vẫn phải ghi chép lại những luận điểm mà các thành viên đưa ra, sau đó
sắp xếp và post lên diễn đàn.

Lần này Quyển Nhĩ có tham gia, nhưng cô chỉ cần ngồi im và lắng nghe
là được, không ai ép cô phải tham gia thảo luận. Nghe thôi cũng thấy rất thú vị, ví dụ mỗi lần Tĩnh Mang phát biểu, Nguyệt Hạ đều tham gia bổ
sung, tuy nhiên không cướp lời cô. Lại ví dụ như Khúc Đông Quang có cái
nhìn khá sâu sắc với các vấn đề kinh tế, cũng rất mẫn cảm với vấn đề
chính trị, nhưng những lời phát biểu của anh ta không đủ sắc bén, nên
không tương thích ăn nhập với những người có chủ kiến riêng trong diễn
đàn.

Mọi người thảo luận rất kịch liệt cho tới trưa thì bị ép buộc tạm
dừng, bước vào giai đoạn chơi trò chơi. Tất cả mọi người đều ăn một ít
hoa quả và chút điểm tâm để bổ sung sức lực, bởi vì trò chơi lần này sẽ
là trò tìm sát nhân, vừa hao tổn tâm lực, vừa hao tổn thể lực.

Quyển Nhĩ chưa từng chơi trò chơi kiểu này bao giờ, nên định sẽ đứng
nhìn một lúc, nhưng vấp phải sự phản đối của tất cả mọi người. Vì vậy
sau khi ghi nhớ nhanh bên nào đại diện cho nhân vật nào, cô cũng vội
vàng vào trận.

Sau vài hiệp, mặc dù Quyển Nhĩ đã hiểu rõ quy tắc của trò chơi, nhưng thực tế cô không có cơ hội tham gia. Rõ ràng là lần nào bốc thăm cô
cũng là dân lành, nhưng rất nhiều người dưới sự suy luận sai lầm của
Khúc Đông Quang, cùng nhau quyết định tước quyền thi đấu của cô. Số lần
nhiều lên đương nhiên mọi người đã hiểu rằng Khúc Đông Quang cố ý làm
vậy, nhưng cũng chẳng biết anh ta chẳng có ác ý gì, chỉ trêu đùa cô nữ
sinh này mà thôi, vì thế cũng vui vẻ hợp tác với anh ta. Dường như quyền sinh sát đều nằm trong tay Khúc Đông Quang vậy, chỉ cần anh ta huýt sáo thì Quyển Nhĩ sẽ bị tước quyền thi đấu liền ba trận.

“Tôi là dân lành. Tôi đích thực là một dân lành!” Quyển Nhĩ thấy tình hình của hiệp này có vẻ lại không ổn, đành phải học các bạn nữ khác kêu lên với vẻ mặt đầy đau khổ. Ở đây cô chỉ quen một mình Phạm Tĩnh Mang,
nhưng cô ấy lại bốc thăm được làm quan toà, thế là chẳng giúp đỡ được
gì.

Khúc Đông Quang mỉm cười, khi anh ta đưa ra phát ngôn, cuối cùng cũng làm từ thiện một lần, đưa Quyển Nhĩ ra khỏi khu vực mà anh ta nhận định là nguy hiểm. Tới hiệp tiếp theo, Quyển Nhĩ đã bắt đầu quen, “Các đồng
chí, nếu nói tôi là sát thủ, các đồng chí nói xem liệu có ai còn có thể
sống sót tới lúc này không?” Quả nhiên lần nữa cô lại thoát n

Hiệp tiếp nữa, Khúc Đông Quang đã bị giết. Lần này Quyển Nhĩ nói, “Có người đổ lỗi cho tôi!”. Biểu hiện ngây thơ vô tội của cô đi vào lòng
người, và vì thế mà bình an qua được hiệp đó.

Trên thực tế, ở hiệp ấy thân phận của cô là một sát thủ. Cuối cùng,
cô giết sạch người mà không bị cảnh sát bắt. Cô cũng chẳng hao tâm suy
nghĩ gì, khó khăn lắm mới cầm được vũ khí, cô nhằm thẳng nòng súng về
phía Khúc Đông Quang. Nhưng cô đã bị Nguyệt Hạ – cũng đang nhập vai sát
thủ như cô ngăn lại. Tĩnh Mang mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt thì
bày tỏ sự tán dương. Vì vậy sự an toàn trước mắt của cô, hoàn toàn dựa
vào sự bảo hộ của Nguyệt Hạ.

Sau lần này, Quyển Nhĩ khiến tất cả mọi người đều cảnh giác với mình, những lời cô nói họ đều không dễ dàng tin ngay. Khúc Đông Quang ngày
càng táo tợn, khiến Quyển Nhĩ cuối cùng không dám phát ngôn nữa. Nhưng
cô không nói, Khúc Đông

Quang vẫn có thể thông qua biểu hiện,

động tác của cô, thậm chí còn nghe vài âm thanh nào đó từ phía cô để
phân tích ra thân phận thực sự của Quyển Nhĩ. Tóm lại, anh ta không tiếc công sức gieo vạ, đổ tội cho Quyển Nhĩ.

Quyển Nhĩ lắng nghe với nụ cười mỉm trên môi, ban đầu còn là nụ cười
lịch sự, sau đó anh ta huyên thuyên quá xa với thực tế, khiến mọi người
đều cười nhạo, cô cũng không đảm bảo độ giãn nở trên đôi môi mình nữa,
đành mặc sức cười nghiêng ngả theo mọi người.

“Xảo trá!” Lúc ăn cơm, Khúc Đông Quang nhất định ngồi cạnh Quyển Nhĩ, ghé sát vào tai cô, đương nghiên không phải để nói những lời ngọt ngào.

“Ấu trĩ!” Quyển Nhĩ cũng cung kính đáp lại. Cô không phải là người
điềm đạm, cũng không phải vì để ý tới mối giao tình giữa ba mẹ hai nhà
mà không bực tức phiền não, cô thật sự ấn tượng với sự ấu trĩ của Khúc
Đông Quang. Dù anh ta có học thức tới đâu, có sâu sắc tới đâu, cũng
không thể thay đổi được khiếm khuyết về mặt tính cách của mình.

“Quả nhiên là vẫn ôm hận trong lòng, con gái mà, đầu óc lúc nào cũng tỉ lệ nghịch với chiều cao.”

“Phải vậy không? Vậy thì chúc mừng anh, đầu óc anh rất phù hợp với chiều cao của anh đấy!”

Lẽ nào lần trước giữa anh ta và Cao Mạc đã có va chạm gì, khiến người này canh cánh trong lòng tìm cách gây h

Không biết câu nói đó có tác dụng gì, hoặc vì một nguyên nhân khác,
biểu hiện của Khúc Đông Quang sau đó lịch sự hơn nhiều. Anh ta nói cười
hỉ hả, liên tục quan tâm tới cốc, đĩa của Quyển Nhĩ, giúp cô rót thêm đồ uống, khống chế vòng quay của bàn, hoặc giữ bàn quay lại, đợi Quyển Nhĩ gắp xong mới nhấc tay để bàn tiếp tục quay.

Không có việc gì mà tự nhiên tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian thì
cũng là kẻ cướp. Quyển Nhĩ không thể hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc mà
anh ta dành cho mình, cô chỉ ăn vài miếng rồi buông đũa đứg dậy.

Rượu qua ba tuần, món ăn qua năm vị, tiệc rượu có vui vẻ đến đâu thì cũng phải tàn.

“Để anh đưa em về.”

“Em đợi Tĩnh Mang.” Đùa gì vậy, để anh ta lại có cơ hội loanh quanh
thêm vài vòng nữa chắc? Anh ta có thời gian, nhưng cô không muốn ứng
chiến.

“Em đừng làm người khác mất hứng thế được không?” Khúc Đông Quang
đứng trước mặt cô, “Đừng hiểu lầm, anh không dám yêu cầu em quan tâm tới hứng thú của anh. Ý anh là, Nguyệt Hạ hai người bọn họ sớm đã có kế
hoạch rồi …”

Đã nói tới nước này, Quyển Nhĩ không thể vờ như không hiểu, “Em đi taxi về”.

“Đi thôi!”

Quyển Nhĩ bị anh ta đẩy lên xe của mình mà không một lời giải thích.

Cô không phản kháng hay giằng co gì cả, ngồi trong xe nhìn quanh
quất, có người đưa về lại cứ tỏ ra không thoải mái, như thế thì có vẻ
không được biết điều cho lắm.

Lần trước Khúc Đông Quang tới đón cô, vì đồ của họ nhiều, nên cô
không chú ý tới xe của anh ta, lúc này cô thấy nó rất khác. Cô không
nhận ra xe của anh ta là hiệu gì. Cho dù là không hiểu biết, nhưng phía
trước mui xe hoặc giữa vô lăng bao giờ cũng có logo của nhà sản xuất,
nhưng trên chiếc xe này cô không thấy có. Nhìn không hiểu thì có nên
muối mặt đặt câu hỏi không? Quyển Nhĩ liếc nhìn Khúc Đông Quang đang lái xe hết sức chăm chú, thôi bỏ đi, tốt nhất là đừng nên hỏi. Từ trường
giữa hai người hoàn toàn không phù hợp với nhau, duy trì trạng thái hoà
bình trước mắt thì mới có thể đảm bảo được an toàn.

“Về ký túc?” Khúc Đông Quang sau khi chăm chú lái xe một lúc mới hỏi, “Anh đi đường không sai chứ”.

“Không biết.” Quyển Nhĩ tuyệt đối không phải là trả lời qua loa. Sau
khi cô tới đây học, thời gian cô đi dưới lòng đất chiếm phần lớn, bảo cô xác định phương hướng, vị trí trên mặt đất là điều không thể.

“Lần trước đúng là có chút cố ý, nhưng việc anh không biết đường là
thật.” Khúc Đông Quang lái xe chầm chậm, để ý biển chỉ dẫn phía trước.

Quyển Nhĩ không trả lời, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn anh ta. Tấm cản
sáng không gập lên, đang che mất tầm nhìn của anh ta nhưng anh ta không
để ý. Lần nào muốn nhìn cũng phải khom người, thò đầu ra để nhìn biển
chỉ đường.

“Ui! Hình như rẽ nhầm đường rồi.” Khúc Đông Quang buồn bực, “Em đừng
có nhìn anh chằm chằm như thế, với độ tụ hội như vậy sẽ khiến anh đứt
mạch mất!”.

Khúc Đông Quang hoàn toàn không có ấn tượng sâu sắc về Quyển Nhĩ. Một cô gái nhỏ rất xinh đẹp, nhưng học nhiều quá khiến cho cô có vẻ hơi đờ
đẫn. Có thể nói là kiểu con nhà gia giáo, nhưng không hợp với anh. Lúc
đó anh mới về nước, hoàn toàn không có ý định tìm một tình yêu với tiền
đề là hôn nhân, anh mới hai mươi lăm tuổi, suy nghĩ về việc này thì có
vẻ quá sớm. Nhưng ý nguyện của ba mẹ không thể không thực hiện, vì vậy
mới đi tới ga lần đó. Sau đấy bên phía Quyển Nhĩ không có tin tức gì,
còn anh cũng không động tĩnh. Việc này đã dần bị mọi người cho vào quên
lãng, trong số đó bao gồm cả anh. Hôm nay Lục Quyển Nhĩ xuất hiện vẫn có thái độ hoàn toàn không coi anh ra gì. Vì vậy anh mới có những cư xử bị cô đánh giá là ấu trĩ đó.

Không cho nhìn thì không nhìn nữa, Quyển Nhĩ thu lại ánh mắt, dựa
người vào ghế, chưa đến mấy phút cô đã chìm vào giấc mộng. Cô thiếu ngủ, lại chơi đùa cùng mọi người suốt một ngày, bạn mới, trò chơi mới, khiến cô tổn hao rất nhiều tinh lực. Mà việc Khúc Đông Quang đi nhầm đường,
tựa như căn phòng tối còn kéo thêm tấm rèm cửa dày, triệt tiêu chút sáng suốt cuối cùng của cô, khiến cô hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Xe vừa dừng, Quyển Nhĩ tự giác tỉnh dậy. Sau khi cô trấn tĩnh lại,
mới phát hiện ra mình đã rất tự nhiên ngủ được một giấc trong xe của
Khúc Đông Quang.

“Cảm ơn, đến rồi.” cảm thấy cứ thế mà xuống xe thì không được lịch sự cho lắm, thế là tỏ ra quan tâm hỏi thêm một câu, “Anh tự lái xe về có
được không?”

Chiến đấu suốt một tiếng đồng hồ trên một con đường lạ hoắc, lúc này
nghe câu hỏi của Quyển Nhĩ, Khúc Đông Quang bực tức cho rằng mình đang
bị mỉa mai. Anh ta rất thành khẩn trả lời, “Không lái về được, em tiễn
anh nhé”.

Lúc này Quyển Nhĩ vừa nghỉ ngơi xong, đang ở trạng thái sung sức có
thể tham gia vào trận chiến bất cứ lúc nào, đương nhiên không thể dễ
dàng bị tóm gọn chỉ bằng một câu nói như thế, “Được, em lái xe, anh chỉ
đường”.

“Em biết lái xe?”

“Muốn dùng Tiểu Khôi của anh để luyện tay nghề?” Khúc Đông Quang
không thách đố nữa, chiếc Reiz của anh vừa trải qua một năm cải tạo lại, có thể coi là độc nhất vô nhị, anh quý hơn cả bảo bối. Anh vừa mua từ
Nhật Bản về một bộ khung bọc đầu xe một vạn ba ngàn tệ, còn chưa bay hết mùi của đồ mới! Sao có thể để người khác tuỳ tiện sử dụng chứ?

Quyển Nhĩ khoát tay, “Anh không đồng ý, vậy thì em cũng đành có lòng
mà không biết giúp ra sao thôi”. Cái xe kỳ cục này, bảo cô lái, cô còn
lo cho sự an toàn của mình nữa là. Ai biết bên trong nó được lắp ráp thế nào, các loại linh kiện lung tung ghép vào với nhau, khi khởi động liệu có đánh nhau không.

Nếu Khúc Đông Quang mà biết Tiểu Khôi của anh bị dân ngoại đạo như
Quyển Nhĩ nhận định như thế, nhất định sẽ thổ huyết, thậm chí còn há
miệng to hết cỡ mà phun ấy chứ. Cải tạo, trang trí lại xe hơi, anh bắt
đầu, chơi từ khi còn ở nước ngoài, có điều lúc đó mới đang trong quá
trình nhập môn, không đầu tư công sức gì lắm. Sau khi về nước mua chiếc
xe này, từ đầu xe trở đi, từng thứ từng thứ đều phải trải qua nghiên cứu kỹ càng, bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Phía trước phía sau sửa sang trang
trí lại đã mất không dưới tám vạn tệ. Huống hồ việc trang trí lại mà anh đầu tư, mới chỉ nhằm vào ngoại hình và nội thất, hoặc tăng thêm một vài thiết bị công năng bổ trợ nhỏ xinh, không hề động tới máy móc của xe.
Anh trang trí lại, chứ không phải lắp ghép lại, làm gì mà phải lo lắng
tới tính ổn định của xe chứ?

Đương nhiên đây chỉ là anh tự cảm thấy như thế, những thay đổi về sau này, ngoài động cơ xe ra cái gì có thể đổi anh đều đổi. Anh thay phanh
xe, gầm xe, thay lốp, thay bánh, những gì có thể nghĩ ra, có thể cải
tiến, anh đều thực hiện bằng được. Tuy lúc nào anh cũng nhìn thấy chỗ để cải tạo, có điều t yêu cầu anh phải chậm lại, đợi sau này rồi nói.

“Vậy em mời anh uống gì đi, anh phải nghỉ ngơi một lát, không thể lái xe trong trạng thái mệt mỏi thế này được.” Khúc Đông Quang không tin
không thể đè bẹp cô.

“Ký túc xá của bọn em sắp đóng cửa rồi.” Đối với yêu cầu rất nhượng
bộ lần này, Quyển Nhĩ không có cách nào đáp ứng. Bất luận là anh đưa ra
yêu cầu gì, cô cũng sẽ không đồng ý. Cô bị đá ra khỏi trò chơi bao

nhiêu lần như thế, không thù mới là lạ.

“Vậy để hôm khác, cho anh số điện thoại của em.”

Khúc Đông Quang không hề nghi ngờ thông tin Quyển Nhĩ cung cấp, nhanh chóng ghi lại số di động của cô, vẫy vẫy tay rồi dời đi. Quyển Nhĩ thất vọng nhìn máy di động của mình, cô rất muốn biết số di động của anh ta, như thế mới có thể lờ đi khi có điện thoại gọi tới.

Phạm Tĩnh Mang lần này kéo Quyển Nhĩ ra khỏi màn hình máy tính, coi
như bước đầu tiên trong công cuộc cứu vớt Quyển Nhĩ. Bước tiếp theo càng không dễ dàng. Vì thế hôm sau, cô ấy quay lại ký túc xá rất sớm.

“Sao cậu lại quen Đông Lãm?” Phạm Tĩnh Mang không tiếp xúc nhiều với
Khúc Đông Quang, nghe người khác nói anh ta đã bị coi là dân chơi từ rất sớm, không đến nỗi sống về đêm, nhưng đến đâu cũng thấy hô bạn hoán bè. Nguyệt Hạ biết anh từ trước, đánh giá khá cao về người này.

“Khúc Đông Quang ấy hả? Hắn chính là con rùa biển mà hồi đầu năm cậu
nhận xét là có chút quá đáng đó.” Quyển Nhĩ nằm trên sofa, để mặc Phạm
Tĩnh Mang đắp mặt nạ bôi bôi quệt quệt khắp mặt mình. Xem ra kế hoạch
cải tạo của Phạm Tĩnh Mang dành cho cô, là cả bên trong lẫn bên ngoài.

“Duyên phận!”

“Người vượn2 thì đúng hơn.”

[2] Duyên phận và vượn nhân (người vượn) trong tiếng Trung đọc hơi giống nhau: Yuan fen (duyên phận) và Yuan ren (người vượn).

Phạm Tĩnh Mang cười, các nét của Khúc Đông Quang nhìn rất nổi bật,
mặc dù không thể coi là anh tuấn nhưng cũng rất đặc sắc, rất nam tính.
“Đừng có nói những lời tổn thương người khác như thế, phải giữ lại chút
khẩu đức, số đào hoa mới vượng.”

“Thật sao? Sao chẳng bao giờ thấy cậu niệm tình khi phát ngôn thế?”

“Vì thế số đào hoa của mình mới không vượng, đành phải đi ngắm đào
nhà người khác.” Phạm Tĩnh Mang không để ý tới việc mình là người theo
đuổi, cũng không quan tâm việc người khác biết điều ấy.

Đang đông, nhưng hấp dẫn Quyển Nhĩ không phải là những bao hoa đào
xinh đẹp, cô chỉ hy vọng mình giữ được ngọn lửa ấy, làm tan chảy băng
giá giữa hai người để cô có thể cảm thấy ấm hơn một chút.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.