Sống Như Tiểu Cường

Chương 49



Chắc chắn là tiếng rít the thé của Lưu Dinh khi nãy đã làm Vương Dũng chú ý nên chạy đến, lúc này chị ta đang trong cơn khủng hoảng tinh thần, còn tôi cũng mấy đi phương hướng, ngộ nhỡ hai người họ kết hợp đánh tôi thì tôi … Nhưng tôi không hề cố ý mà.Tiếng gõ cửa bên ngoài ngày càng to, cả hai chúng tôi đều không dám lên tiếng, ngoài việc kéo tay áo lên lau máu cam đang rớt trên mũi tôi không dám làm gì. Tôi thấy có tiếng đập cửa, sức mạnh của Vương Dũng quả là ghê gớm, sau vài cú đập, cửa đã bị bung ra.

Anh ta xông vào, hoài nghi nhìn căn phòng với hai con người đang đứng trân trân, một Lưu Dĩnh quần áo xộc xệch, một tôi đầu bù tóc rối, vừa nãy tôi chạy đi đảo lại trên giường nên đầu óc không gọn gàng cho lắm, ánh mắt anh ta lần lượt soi khắp cơ thể chúng tôi còn thần sắc mỗi lúc một tăm tối.

Anh ta thấp giọng nói với Lưu Dĩnh: “Lưu Dĩnh, tôi biết thường ngày tôi đối với cô thế nào rồi đấy, vậy mà hôm nay cô lại …”, tôi nghe rõ từng tiếng đau nhói phát ra theo lời nói.

Tôi và Lưu Dĩnh cùng giải thích: “Anh đừng hiểu nhầm”.

Giọng Vương Dũng càng trầm hơn, anh ta nói: “Các người thật khéo thông đồng với nhau”. Ánh mắt của anh ta tiếp tục liếc đi, cuối cùng dừng lại ở cái giường.

Vương Dũng nói trong đau khổ: “Hóa ra vẫn có máu …”

Tôi co vào góc phòng, bây giờ vai chính ở đây không còn là tôi nữa rồi, Lưu Dĩnh và Vương Dũng đang mặt đối mặt.

Vương Dũng u sầu: “Thời gian trước tôi đã thấy lạ, tại sao bao nhiêu việc cô không để ý mà ngày ngày cứ lôi tôi đi theo dõi thằng oắt lừa đảo này, hóa ra … hóa ra …”

Vương Dũng đau khổ không thốt nên lời.

Nếu Lưu Dĩnh không ngại thì kỳ thực tôi cũng muốn thay mặt chị ta giải thích về việc ngày nào chị ta cũng theo dõi tôi, bởi vì ngoài việc tôi coi rẻ chị ta gọi chị ta là mẹ Tiểu Minh ra, tôi còn nói chị ta là đồ biến thái, hám của lạ trước mặt bao nhiêu người. Mấy chuyện ngày tôi nghĩ chắc Lưu Dĩnh cũng ngại không muốn kể với Vương Dũng, nhưng ý tốt lần này của tôi có lẽ Lưu Dĩnh rất khó chấp nhận. Lần này thì ý tốt của tôi lại không thành nữa rồi.

Lúc này Lưu Dĩnh chẳng có cách gì thanh minh, chị ta thở hồng hộc vì tức.

Tôi ngầm quan sát tình hình, giờ là cơ hội tốt để lỉnh ra ngoài nhưng hai người họ lại chắn giữa cửa mà lời qua tiếng lại. Có lẽ lát nữa tôi phải tự tạo ra chút hỗn loạn để chuồng vậy, tôi nhẫn nại chờ đợi thời cơ.

Vương Dũng nói: “Khi nãy, cô nói quần áo bị đổ rượu vào nên cô lên lau đi, vậy mà cô lại …”. Người đàn ông đáng thương lại một lần nữa không kìm chế được thái độ của mình.

Lưu Dĩnh nói: “Vương Dũng, anh nghe tôi giải thích cho anh hiểu”. Lưu Dĩnh dường như đã hạ quyết tâm giải thích rõ ngọn nguồn với Vương Dũng.

Thật ra xét ở một góc độ nào đó, đoạn tuyệt với cô Lưu Dĩnh hung hãn này chính là điều may mắn cho Vương Dũng. Tuy nhiên tôi cũng không hy vọng hiểu nhầm của họ to tát quá nếu không cái cục tức của Lưu Dĩnh sẽ dội cả xuống đầu tôi.

Vương Dũng đau khổ cúi đầu khó khăn đáp: “Đủ rồi, tôi không muốn nghe gì nữa, chúc các người hạnh phúc đến đầu bạc răng long”.

Anh ta quay đầu chạy khỏi căn phòng, biến cố này đến nhanh quá làm tôi đờ người ra, sao anh ta lại bỏ đi như thế chứ? Lưu Dĩnh còn chưa kịp giải thích cơ mà! Thê thảm hơn cho tôi là Vương Dũng vẫn giữ thói quen tốt ra vào đóng cửa.

Lúc này trong căn phòng đóng kín chỉ còn lại tôi và Lưu Dĩnh.

Tôi dần lùi về phía sau, dựa sát vào tường,thế là đã không còn đường thoát.

Tôi nhỏ giọng: “Cảnh sát Lưu, chuyện này không trách tôi được, là chị đưa tôi chìa khóa phòng.”

Lưu Dĩnh không nhúc nhích gì cứ chằm chằm nhìn tôi, tôi khẽ khàng dịch chuyển và phát hiện ra những giọt lệ của Lưu Dĩnh cũng đang dịch chuyển theo bước tôi.

Tôi thấy hơi sợ, vội vàng thanh mình: “Cảnh sát Lưu, khi nãy, tôi cũng định giải thích nhưng mà anh ta không chịu nghe.”

Ngoài cửa sổ một ánh sáng lóe lên, ánh sáng soi rọi khuôn mặt Lưu Dĩnh, ánh mắt chị ta dần trở nên hung hãn, từng đợt sấm từ xa vọng lại, bên ngoài là một trận mưa bão.

Lưu Dĩnh đứng bất động, chúng tôi đồng hành trở lại từng đoạn hồi ức, không nhìn rõ người nhưng nỗi sợ hãi trong lòng không hề giảm bớt vì bạn không thể biết khi nào người ta xuất hiện sau lưng mình.

Tôi muốn thoát ra, tôi gào to: “Cảnh sát Lưu, lần trước chúng ta đã nói từ nay về sau chúng ta không còn liên quan gì đến nhau, chị không thể nuốt lời được!”

Nhưng cơn phẫn nộ của chị ta lại nổi lên nhanh chóng như cái chăn bông tích nước dưới trời mưa bão vậy.

Kèm theo đó là sầm chớp, nước mưa lan tràn.

Chị ta “A” lên một tiếng xông về phía tôi.

Trương Tiểu Cường ơi là Trương Tiểu Cường, sao cậu có thể quên lời mẹ răn dạy thế hả.

Lúc tôi còn rất nhỏ, mẹ tôi vẫn thường nói với tôi: “Tiểu Cường, con phải nhớ dù là lời của chú cảnh sát nay cô cảnh sát cũng không được tin nghe chưa”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.