Bà Lý nói với tôi: “Ngươi thấy mặt ta giống cái đầu lợn à? Những lời nhảm nhí của ngươi ta có thể tin được sao?”Tôi lớn tiếng phân bua: “Cháu không hề nghĩ vậy!” Nhưng trong lòng tôi lại
nghĩ, cho dù có đúng là như thế hay không, thì trông mặt bà ta rất giống một cái đầu lợn, nhưng làm sao tôi dám nói ra điều đó chứ!
Bà ta nói với hai đại ca đang đứng cạnh tôi: “Vương Ba! Tiểu Lực!”
Lúc này tôi chẳng còn diệu kế nào nữa rồi, nếu lúc này họ thực hiện khổ hình với tôi thì tôi chưa biết phải đối phó thế nào?
Tôi nói với bà Lý: “Cháu còn có mẹ già 80 tuổi”. Tôi không hề nói dối, 30 năm nữa chắc chắn mẹ tôi sẽ 80.
Bà ta cười nhạt, bỗng tôi nghe thấy một tiếng nổ lớn, cửa bị phá tan, một
đội cảnh sát xông vào, họ chĩa súng vào chúng tôi. Một giọng cảnh sát
sang sảng vang lên: “Ở đây có tổ chức đánh bạc tập thể và các hoạt động
phi pháp khác, đề nghị người chịu trách nhiệm nhận lệnh khám xét”.
Chúng tôi cùng quỳ dưới đất, giơ hai tay lên đầu.
Tôi hét lên: “Đừng bắn, tôi không phải là người ở đây, tôi chỉ là người giao hàng!”
Có một cảnh sát đi về phía chúng tôi, tôi cố gắng giải thích cho anh ta,
anh ta xem giấy tờ của tôi, và truy hỏi bà Lý, cuối cùng cũng tin tôi
không phải là người của hội Tam Hòa, sau khi ghi chép lại tình hình của
tôi rồi chuẩn bị thả ra. Hôm nay quả là một ngày may mắn, nhờ có cảnh
sát mà tôi được thoát thân. Tôi phấn khởi đi ra cửa, chẳng chú ý là
ngoài cửa có người, vừa ra đã đâm đầu phải một cảnh sát, tôi vội vàng
xin lỗi, có ngờ đâu khi ngẩng lên, tôi giật mình suýt thì thốt thành
lời, hóa ra là Lưu Dĩnh, sao mà số tôi lại đen đủi thế không biết, cái
thành phố rộng nhiều cảnh sát là thế, vậy mà lần nào tôi cũng đụng phải
cô ta.
Cô ta tóm ngay lấy tôi, lúc này cách duy nhất tôi có thể
làm là giả ngốc, tôi cứ chối đây đẩy, cô ta không thể nào chứng minh
được tôi là kẻ lừa đảo, mà việc của Tam Hòa lại đang cần đến họ xử
lý. p>
Cô ta không còn cách nào đành phải thả tôi ra, cô ta lật lật giấy chứng nhận của tôi ra xem, cười đầy ngụ ý: “Là nhân viên công
ty quảng cáo Tân Tân hả?”
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn cô ta, không biết cô ta có ý đồ gì, dù sao quan trọng là tạm thời lúc này tôi có thể thoát thân.
Ra khỏi Tam Hòa, lúc gió thổi qua mới thấy hơi lạnh, hóa ra sau lưng áo tôi mồ hôi chảy ra ướt như tắm.
Tôi vội vàng trở lại công ty, bỗng thấy trước mặt một bóng dáng rất quen
thuộc, giống như là mẹ tôi, mà mẹ vào thành phố làm gì?
Bà đi
phía trước, tôi theo đằng sau, định chạy lên hù mẹ tôi một trận, nhưng
mẹ đang đi về phía công ty tôi, lẽ nào mẹ đến tìm tôi? Chẳng lẽ mẹ đã
biết chỗ làm mới của tôi nhanh đến thế?
Đúng thật là mẹ
dừng lại gần công ty tôi làm, tôi vẫn theo sau, mẹ đứng bên đường đối
diện công ty, mắt chăm chú nhìn về phía cửa công ty, không hiểu mẹ đang
định làm gì, tôi lặng lẽ tiến lại gần mẹ. Ánh mắt mẹ đột ngột di chuyển, tôi nhìn theo hướng mắt mẹ, thấy Lâm Tiểu Hân từ trong công ty bước ra, lần thứ hai tôi nhìn thấy Tiểu Hân ở đây, chẳng lẽ Tiểu Hân cũng là
nhân viên công ty này sao? Ngạc nhiên hơn nữa là ánh mắt mẹ đang hướng
nhìn không dời theo cô ấy. Tôi đứng đằng sau mẹ gọi to: “Mẹ
ơi!”
Mẹ giật mình quay lại nhìn thấy tôi: “Tiểu Cường, làm mẹ giật cả mình, sao con lại đến đây?”
Tôi chỉ lên tòa nhà của công ty nói với mẹ: “Con làm việc ở đây mà”.
Mẹ nói: “Tiểu Cường, thành phố đúng là mớ tạp nham, con sa đọa nhanh quá”.
Tôi hỏi mẹ: “Mẹ đến đây có việc gì vậy ạ?” Mẹ ngập ngừng nói: “Mẹ chỉ đi qua đây thôi”.
Tôi đoán chắc chắn mẹ có điều gì muốn giấu tôi, bỗng tôi nhìn mắt mẹ đỏ hoe như vừa mới khóc, tôi tò mò hỏi: “Mẹ à, ban nãy mẹ có làm chuyện gì
không?”
Mẹ còn chưa kịp trả lời, tôi đã nghe thấy có người gọi tên mình, quay lại hóa ra là Lâm Tiểu Hân.
Lâm Tiểu Hân nói với tôi: “Tiểu Cường, nghe nói cậu vào công ty chúng tôi
làm việc, chúng ta là đồng nghiệp đấy, tôi làm ở phòng kế hoạch, sau này cần giúp gì cậu cứ tìm tôi nhé”.
Hóa ra Lâm Tiểu Hân cùng công ty với tôi, tôi cười nói: “Ừ, vậy thì hay quá!”
Lâm Tiểu Hân cúi đầu chào mẹ tôi, tôi vội giới thiệu: “Đây là mẹ mình”.
Tôi lại nói với mẹ: “Đây là Lâm Tiểu Hân, đồng nghiệp của con”.
Mẹ tôi đứng đờ ra nhìn Lâm Tiểu Hân, tôi huých huých mẹ, bà như bừng tỉnh, nói với Lâm Tiểu Hân: “Chào cháu!”
Mẹ hôm nay kì lạ thế nào ý, Lâm Tiểu Hân đi rồi, mẹ vẫn tần ngần nhìn theo bóng dáng cô ấy, tôi lại tò mò hỏi: “Mẹ quen cô ta à? Sao cứ nhìn người ta suốt thế?”
Mẹ vội vàng phủ nhận, chúng tôi vừa đi vừa kể về
những sự kiện xảy ra gần đây, mỗi lần tôi kể chuyện có liên quan đến Lâm Tiểu Hân tôi thấy mẹ đều lắng nghe rất chăm chú, nhưng bà không hề hỏi
trực tiếp tôi, tôi nghĩ chắc chắn có uẩn khúc gì đây.
Tôi nhớ đến nụ cười làm tôi thấy vô cùng thân quen của Lâm Tiểu Hân, trong đầu tôi
chợt nảy ra một suy nghĩ kỳ quái, rồi tôi lại tự cười cái trí tưởng
tượng quá phong phú của mình.
Tôi nhìn mẹ không nhịn được cười, tôi nói: “Mẹ à, dạo này nhìn mẹ gầy đi thì phải”.
Cảm giác gánh nặng trong lòng mẹ như trút bỏ, bà phấn chấn hẳn lên, xúc
động nắm lấy tay tôi nói: “Tiểu Cường, con nhận ra rồi hả? Rốt cuộc con
cũng đã nhận ra!”
Hai năm trở lại đây mẹ tôi phát tướng rất
nhanh, mỗi lần có chỗ nào mở chương trình giảm béo miễn phí mẹ tôi đều
hồ hởi tham gia, nhưng miễn phí cuối cùng cũng chỉ là miễn phí, cho nên
không giảm được cân nào cũng không kêu ca được gì.
Mẹ nói: “Dạo này mẹ ngày nào cũng đi nhảy cùng đội ca nhạc hạt giống của thị trấn, không ngờ hiệu quả lại rõ rệt đến vậy”.
Mẹ nhìn tôi sung sướng, tôi nhìn mẹ trìu mến, mẹ lại nhìn tôi đầy kì vọng, tôi biết mẹ muốn tôi nhắc đi nhắc lại câu: “Mẹ gầy đi nhiều đấy”.
Tôi là đứa con có hiếu đương nhiên phải thoả mãn ước nguyện của mẹ, tôi
không ngớt lặp đi lặp lại: “Mẹ gầy đi rồi, đúng là mẹ gầy thật!” mẹ tôi
nghe mà mãn nguyện lắm, vui sướng ra mặt, khi tôi nhắc lại đến lần thứ
bảy, mẹ tò mò cắt ngang hỏi tôi: “Sao con nhận ra mẹ gầy?”
Tôi hào hứng đáp: “Con thấy những vết tàn nhang trên mặt mẹ nhiều lên”.
Nụ cười rạng ngời hạnh phúc của mẹ bỗng vụt tắt, ánh mắt lạnh lùng như băng xuyên vào tôi, đó là ánh mắt của trái tim vụn vỡ.
Tôi biết mẹ rất mong thời gian quay trở lại 20 năm trước để bà có thể ném thằng bé vừa mới ra đời này qua cửa sổ luôn.
Tôi bỗng thấy muốn khóc, tại sao trên trời không có nổi một đám mây đen
trùm lên, tại sao không có lấy một tiếng sét đánh xuống, đánh chết thằng con bất hiếu như tôi đi.
Tôi đau lòng hối lỗi: “Mẹ ơi, con sai rồi!”
Tôi hỏi mẹ: “Mẹ à, con khóc được không?”
Mẹ đau đớn nói: “Nếu con nhận thấy mình sai thật thì hãy khóc đi, còn nếu định giả bộ thì thôi”.
Tôi nói: “Vậy thôi con không khóc nữa”.
Ánh mắt băng giá một lần nữa lại đâm thẳng vào tôi, tôi lập tức bật tiếng
khóc, tôi nói với mẹ: “Con sai rồi, con sai thật rồi!”