Muốn Nói Yêu Em

Chương 5



Tống Tiểu Tây vẫn ngẩn người nhìn Giang Thừa Mạc cầm quần áo đi đến. Tiếp theo một viên đạn không chút khách khí bay tới, trong nháy mắt cô tỉnh táo lại, ngay lập tức đau đến nghiến răng nghiến lợi nước mắt giàn giụa.

“Nghĩ cái gì?”

Tống Tiểu Tây ôm trán, gật gù đắc ý: “Em suy nghĩ, có phải anh cực vừa lòng với thư ký Ngải Mộc của anh hay không?”

“Nói cái gì?”

“Bởi vì nghĩ lại tính cách hai người rất giống, hẳn là khó ngửi như nhau mới đúng…”

Giang Thừa Mạc cười mà như không: “Hử? Buổi chiều lúc em tới công ty lại đi vòng qua cô ấy, có vẻ em rất sợ cô ấy à?”

“Em mới không sợ cô ấy được không?” Tống Tiểu Tây nâng cao giọng nói, thấy nhân viên cửa hàng nhìn, rất nhanh liền đè xuống nói, “Em chỉ là tôn trọng người xinh đẹp vừa có năng lực lại vừa có đầu óc mà thôi.”

“Sao anh thấy em không tôn trọng Thẩm Dịch?”

Tống Tiểu Tây quay cổ: “Tại sao anh không nói em không tôn trọng anh?”

“Anh không cùng một dạng với vẻ xinh đẹp kia.” Giang Thừa Mạc mím môi mỉm cười nhẹ, đưa quần áo cho cô, “Tại sao đột nhiên lại nhớ tới cô ấy?”

“Thật ra, em chủ yếu đang suy nghĩ, người toàn năng giống như Giang công tử ngài, bề ngoài có nhiều tiền, về mặt tính cách bình thường, cũng không quá kém, về sau sẽ cưới một người vợ như nào mới tốt đây?”

Giang Thừa Mạc lạnh lùng rũ mắt xuống nhìn cô: “Cho nên em nhớ đến Ngải Mộc hả?”

“Em đi thử quần áo.” Tống Tiểu Tây nhìn trộm sắc mặt anh, ôm lấy quần áo chạy mất.

Thời gian hai người đến bữa tiệc không tính là sớm, Tống Tiểu Tây đi theo Giang Thừa Mạc nghe tiếng người đến giờ đã ong ong hết cả đầu. Giang Thừa Mạc đưa áo khoác ngoài của hai người cho phục vụ, Tống Tiểu Tây đi giày cao gót, cẩn thận kéo cánh tay Giang Thừa Mạc, lúc ở riêng thấp giọng: “Anh lừa em. Em nhìn xung quanh phòng khách ba lần rồi, đâu có thấy Trịnh Yên Yên.”

“Anh chỉ nói có khả năng, chỉ có thể nói rằng bản thân em thật sự không may mắn.”

“…” Tống Tiểu Tây nghiến răng, “Có phải lúc anh đàm phán với khách hàng cũng lừa dối như vậy?”

Giang Thừa Mạc kéo Tống Tiểu Tây đến chào hai vị trưởng bối trước. Giang Thừa Mạc biến sắc như lật sách, trong đám người là một biểu cảm lạnh lùng lạnh nhạt xa cách, giờ đã biến thành bộ dáng cúi đầu rũ mắt lắng nghe chăm chú. Giang Thừa Mạc gọi người kia là người thầy già, nhìn thấy Tống Tiểu Tây cúi người bắt tay đứng phía sau Giang Thừa Mạc, vẻ mặt cười tủm tỉm: “Cô gái xinh đẹp ngoan ngoãn này là bạn gái của cậu hả?”

Giang Thừa Mạc ho nhẹ một cái: “Không phải. Đây là em gái của cháu, Tống Tiểu Tây.”

Ông lão “Hả” ngạc nhiên: “Họ Tống? Không cùng họ với cậu.”

“Không phải em gái ruột, là con gái người bạn lâu năm của gia đình, đã biết nhau từ nhỏ.”

Ông lão “À” một tiếng, nhìn cô từ trên xuống dưới, vẫn cười tủm tỉm như cũ: “Ta đã biết.”

Ánh mắt của ông lão nhìn cô thật sâu xa, giống như khai thác được một miền đất mới. Chỉ là Tống Tiểu Tây ù ù cạc cạc, hoàn toàn không hiểu ông đã biết được cái gì.

Việc chính xong xuôi, Giang Thừa Mạc bắt đầu không kiên nhẫn, rất nhanh tìm chỗ nghỉ. Tống Tiểu Tây đứng cách anh hai mét bên ngoài khu vực an toàn trêu chọc anh tuổi già sức yếu không dùng được nữa, sau đó bản thân đi đến khu ăn uống để lấy đồ ăn.

Khu ăn uống cơ bản là chỗ của phụ nữ. Mỹ nhân đứng tốp năm tốp ba thành cặp, vừa ăn vừa nói, miệng anh đào hé mở, cắn một quả nho, phong thái rất là thanh lịch quyển rũ. Tống Tiểu Tây đi dạo quanh bàn tiệc dài một vòng, không nhìn thấy cái gì khiến mình thèm ăn, nhưng thật ra lỗ tai chứa đầy những câu bát quái.

“A a, cậu xem bên kia là ai?”

“Người nào hả?”

“Chính là người ngồi ở vị trí đầu tiên, nhìn trông thật quyến rũ. Này, đừng có nhìn lộ liễu như vậy được không, làm chúng ta cứ như một dạng.”

“Cậu vốn rất háo sắc, cần gì phải che dấu. Còn có, làm ơn đi, đó là Giang Thừa Mạc đấy, đừng có nói là đến bây giờ cậu cũng không biết anh ấy.”

“…”

“Cậu thật sự không biết? Trời ơi, cậu thật sự lăn lộn ở thành phố T một năm. Đừng kéo mình, cậu cứ yên tâm, dù cậu có nhìn anh ấy một trăm lần anh ấy cũng không liếc mắt nhìn về bên này một cái đâu. Giang Thừa Mạc nổi tiếng là lạnh lùng, không gần phụ nữ, trừ em gái thanh mai trúc mã của anh ấy, phụ nữ khác ở trong mắt anh ấy đoán chừng như tĩnh vật không sai biệt lắm.”

“Em gái thanh mai trúc mã?”

“Thiên kim nhà họ Tống Tống Tiểu Tây, hình như hai người lớn lên từ nhỏ với nhau. Mình chưa thấy qua, nhưng nghe nói là một cô gái rất ngoan ngoãn lanh lợi, lớn lên cũng không khác biệt. Từ nhỏ Giang Thừa Mạc đối với cô ấy cực kỳ tốt, như là muốn gì được đấy, mình nghe nói họ trao đổi mật mã thẻ ngân hàng, Giang Thừa Mạc người này rất khó có thể thân cận, nhưng đối với cô ấy cưng chiều vô cùng.”

“Cậu nói hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, chẳng lẽ về sau hai người thật sự đính hôn hay sao?”

“Cứ theo như này, điều đó cũng không phải không thể.”

Tống Tiểu Tây đưa lưng về phía các cô, đĩa bưng trên tay run run, một quả nho suýt chút nữa rơi ra bên ngoài, thật là miệng lưỡi thế gian có thể xói chảy được sắt đá, tin bát quái này cũng đúng là càng ngày càng thái quá.

Lúc Tống Tiểu Tây cầm ba quả anh đào màu đỏ quay lại tìm Giang Thừa Mạc, anh đang tựa nửa người trên sô pha, một tay chống cằm, một tay đặt trên đùi, vẻ mặt xa cách, dùng bốn chữ để hình dung chính là “Người lạ chớ gần.”

Rồi sau đó ánh mắt đảo tới người cô, mở miệng nhận quả anh đào Tống Tiểu Tây đút, lúc nuốt xuống liếc cô một cái: “Đi đến khu thực phẩm có thể cười thành như vậy, em là heo sao?”

Tống Tiểu Tây cũng không để ý, ngồi xuống cạnh anh, lấy bả vai đẩy đẩy cánh tay anh: “Anh có biết vừa rồi em nghe được chuyện mới mẻ gì không? Có người nói sau này em và anh sẽ đính hôn.”

“Ừ, sau đó thì sao?”

“Còn muốn sau đó cái gì? Chuyện này truyền ra như vậy làm sao em còn mặt mũi mà đi tìm được bạn trai.”

Miệng cô phàn nàn, nhưng vẫn ngồi nghiêm chỉnh. Từ nhỏ Tống Tiểu Tây được dạy bảo nghi thức, mặc dù luôn bị Giang Thừa Mạc chê lười biếng thiếu đoan trang, nhưng kỳ thật cô vẫn hình thành phản xạ có điều kiện. Giống như bây giờ, lúc mặc váy sẽ không tự chủ ngồi ngay ngắn, tay để ở đầu gối, hai chân hơi nghiêng, trên mặt là nụ cười Mona Lisa, cho dù thỉnh thoáng khó chịu, cũng chỉ trong nháy mắt, rất nhanh sẽ an tĩnh trở lại.

Giang Thừa Mạc giữ im lặng, hình như nghĩ tới khoảng thời gian nào đó, lúc hồi thần thì thấy bộ dáng giả vờ ngoan ngoãn của cô. Sau khi nhìn qua vài lần thì bật cười, khuôn mặt cũng bớt vài phần lạnh lẽo, nghiêng người đến trêu chọc: “Cái dạng này của em, nếu đeo thêm khăn quàng đỏ, toàn bộ đều giống học sinh tiểu học.”

“Giang tiên sinh, ngài nói thật là buồn cười.”

Cô nở nụ cười nghiêm túc khiến cho ý cười của Giang Thừa Mạc càng sâu. Đang muốn nói tiếp, thì một giọng nói quen thuộc truyền tới: “Ôi, đêm nay mặt trăng và mặt trời đều đã trốn hết rồi sao, chắc không phải tôi xuất hiện ảo giác chứ? Kỳ lạ, vì sao tôi lại thấy đại công tử Giang Thừa Mạc cười thoải mái thế này? Tiểu Thất em thật có bản lĩnh.”

Thẩm Dịch diêm dúa lòe loẹt bước tới, tươi cười như hoa đứng trước mặt bọn họ, áo sơ mi hồng nhạt phối với lễ phục màu đen ở trên người anh lại không có nửa phần phản cảm, ngược lại hiện ra khuôn mặt như ngọc, đôi mắt ngập tràn đào hoa. Nhanh chóng đánh giá hai người một phen, chậc chậc hai tiếng: “Trái lại hai người thật hăng hái. Nhưng mà tiểu hôm nay Thất cực kỳ xinh đẹp nha, anh thiếu chút nữa không nhận ra em tới. Nếu bây giờ em đứng ở trung tâm phòng khách, chắc ngày mai sẽ nhận được tính ra cũng đến ngàn bông hoa đó.”

Anh nói một hơi nhiều như vậy, Tống Tiểu Tây hất cằm liếc mắt một cái: “Làm sao em so được với những người đẹp như hoa của Thẩm thiếu gia anh.”

Thẩm Dịch phi phi cười, còn muốn nói tiếp, bị Giang Thừa Mạc cắt đứt câu chuyện: “Tống Tiểu Tây, em có thù với Lý Duy Ngữ à?”

“A! Lý Duy Ngữ là ai?”

Anh dùng cằm hất hất chỉ chỗ cách cô năm mét nhíu mày: “Vì sao cô ta vẫn nhìn về hướng này của em?”

Tống Tiểu Tây nhìn theo ánh mắt của anh, quả nhiên thấy một mỹ nhân. Váy dài màu đỏ lịch sự tao nhã, đuôi lông mày cao cao, trang điểm đơn giản, xinh đẹp động lòng người, đang mỉm cười nói chuyện với một người đàn ông, thỉnh thoảng đảo mắt đến bên này.

Thẩm Dịch theo quán tính sờ cằm cười chen vào nói: “Vẫn là tiểu Thất xinh đẹp hơn.”

“Anh thật nông cạn.” Tống Tiểu Tây khinh bỉ nhìn anh một cái, “Em cũng không biết cô ấy. Thật ra là cô ấy nhìn Giang tiên sinh anh đi?”

“Không phải anh cố ý làm thấp sức quyến rũ của Giang công tử, chẳng qua người ta chính xác là nhìn tiểu Thất em.” Khóe miệng Thẩm Dịch mang ý cười, “Tuy rằng em không biết cô ấy, nhưng cô ấy biết em. Cô ấy và anh trai cô ấy Lý Duy Diệp còn qua lại với ba em đó.”

“Anh đừng có nhắc tới ba em với em.” Tống Tiểu Tây nhíu mi, “Anh nói cô ấy là em gái Lý Duy Diệp? Vậy người đối diện cô ấy chính là Lý Duy Diệp? Nhưng sao già vậy, không giống như tin tức giải trí nha.”

“Em cho là ai cũng giống em đi đến nơi nào cũng thành đôi như hình với bóng à? Người kia đương nhiên không phải Lý Duy Diệp” Thẩm Dịch cười nhẹ, chỉ phương hướng mười giờ, “Người kia kìa.”

Tống Tiểu Tây nhìn qua, quả nhiên thấy bóng dáng cao to tương xứng với người trong phương tiện truyền thông. Chỉ là khoảng cách với cô hơi xa, Tống Tiểu Tây chỉ có thể nhìn người kia mặc quần áo tao nhã khéo léo, cùng với phóng thái trong sáng nhàn hạ. Tuy khuôn mặt anh ta mơ hồ, nhưng với loại khí chất ấy, Tống Tiểu Tây có thể xác định anh hẳn là không thuộc loại thứ phẩm.

Thẩm Dịch vỗ tay ra tiếng trước mắt cô, cười nhẹ: “Tống Tiểu Tây, em cũng là gái ngoan, nhìn người ta chằm chằm như vậy cũng không tốt. Đúng lúc, anh chưa chào hỏi anh ta, em đã hứng thú anh ta như thế, anh giúp em đi giới thiệu?”

Tống Tiểu Tây nhìn anh, theo bản năng quay đầu lại nhìn Giang Thừa Mạc. Anh một tay chống cằm liếc cô một cái, không nói gì.

Theo kinh nghiệm, Giang Thừa Mạc không nói gì nghĩa là không đồng ý. Trong thâm tâm Tống Tiểu Tây hơi đấu tranh, cuối cùng vẫn lựa chọn thành thật ngồi ngay ngắn ở chỗ mình.

Thẩm Dịch cong cong đôi mắt hoa đào, cười nói: “Em nhìn cậu ấy làm gì, anh Thẩm của em giúp em làm chủ không được sao?”

Tống Tiểu Tây liếc nhìn anh, mím môi không lên tiếng.

Thẩm Dịch chống tay ở thắt lưng, nhìn hai người trước mặt, vừa cười vừa thở dài: “Giang Thừa Mạc không phải mình nói nhiều, cậu quản chế người ta thật là quá mức có biết không? Có cô nương nào hai mươi ba tuổi còn sợ anh trai như con thỏ sợ chim ưng như thế?”

Tống Tiểu Tây nâng cằm phản bác: “Hai mươi hai.”

“Hai mươi hai một tuần, nói bình thường chính là hai mươi ba nha.”

“Hai mươi hai chính là hai mươi hai.”

“Hai ba.”

“Hai hai.”

“Thôi được rồi.” Thẩm Dịch cười như mưa phùn ngày xuân, “Đến cuối cùng tiểu thư hai hai tuổi em đi theo anh hay không? Nói không chừng về sau anh ta còn liên hệ với chúng ta nha.”

“Sẽ liên hệ cái gì, chẳng lẽ muốn làm thông gia hay sao?”

Thẩm Dịch vẫn cười: “Em đã xem nhiều phim truyền hình rồi đi. Bình thường không phải suy nghĩ đầu tiên là dựa vào liên quan hợp đồng trên công ty sao?”

“Thông gia cũng là liên quan đến hợp đồng nha, ba mẹ em chính là ví dụ tốt nhất.” Tống Tiểu Tây thấp giọng giải thích một câu, thấy Thẩm Dịch đã đi được hai mét, do dự một chút, vẫn là cầm váy đuổi theo.

Tống Tiểu Tây vốn cảm thấy hai năm bị Giang Thừa Mạc và Thẩm Dịch ảnh hưởng sâu sắc, hẳn trái tim đã được rèn luyện thành cái đẹp không thể xâm nhập. Nay đứng trước mặt Lý Duy Diệp mới phát hiện, thì ra không thể nói trước được cái gì, ấn tượng đầu tiên của cô về người đàn ông trước mặt này chỉ có hai chữ “Tuyệt vời”.

Diện mạo Lý Duy Diệp so với trong ảnh mơ hồ kia đẹp hơn rất nhiều. Da trắng nhưng lại không mất khí phách, khuôn mặt đẹp trai đến hoàn hảo, khóe môi nhếch lên như cười như không, hai má còn có hai lúm đồng tiền mờ mờ, phía trên một chút, Tống Tiểu Tây hơi ngửa mặt lên là có thể thấy đường cong đẹp đẽ của cằm anh.

Giờ phút này anh đứng ở đó, làm việc tùy ý, đã có phong độ cùng tao nhã không nói nên lời.

Tống Tiểu Tây cảm giác được tim mình đập thình thịch, hai má nóng lên, tám chín phần mười là đã phiếm hồng. Cô có một tật xấu là khẩn trương khi nhìn thấy đàn ông đẹp, càng đẹp trai thì càng khẩn trương, hơn nữa càng khẩn trương thì càng thất thần nghiêm trọng. Tống Tiểu Tây nhìn chằm chằm khuôn mặt dễ nhìn của Lý Duy Diệp hồn không tự chủ đã bay xa, Thẩm Dịch giới thiệu một câu cô cũng không nghe rõ, chỉ miễn cưỡng bắt được năm chữ cuối cùng: “Đây là Tống Tiểu Tây.”

Tống Tiểu Tây hồi thần, tay trái tự nhiên thu lại bên người, chậm rãi vươn tay phải ra, lộ ra một nụ cười không lớn không nhỏ, mở miệng: “Lý tiên sinh, xin chào.”

Lý Duy Diệp nhìn cô, ánh mắt khẽ đảo, vài giây sau cong cong khóe miệng, cười rất ấm áp, nhẹ nhàng cầm tay cô, lòng bàn tay của anh thoải mái sạch sẽ, giống như giọng nói anh: “Không cần khách khí như thế, có thể gọi anh là Lý Duy Diệp.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.