**
Buổi chiều Kiều Diên dạy xong, Tần Đông Loan lái xe đến đón cậu.
Hôm qua hai người đã thỏa thuận xong, hôm nay sẽ cùng đến nhà Kiều Diên, mang chỗ thuốc bổ đến nhà Tần Đông Loan, để dì giúp việc nấu cho hai người.
Tối thứ tư Kiều Diên có tiết tự học buổi tối, nhưng ở tận tiết thứ hai, thế nên cậu có thời gian rảnh còn lại của buổi chiều và một tiết tự học buổi tối cùng Tần Đông Loan đi lấy đồ rồi quay về ăn cơm.
Bắc thành sắp bước sang tháng mười hai, trời cũng càng ngày càng lạnh.
Bắc thành là thành phố phía bắc, thời tiết vốn hanh khô.
Đến mùa đông, cảm giác đó lại càng khiến người ta khó chịu hơn.
Mà bởi vì loại khô hanh này, năm nay Bắc thành còn chưa có tuyết rơi.
Nhưng trời hôm nay vẫn luôn âm u, nhiệt lộ không khí cũng có vẻ ấm lên, có lẽ là trước khi vào đông có tuyết rơi, sẽ có trước một trận mưa.
Buổi chiều sau khi dạy xong, Kiều Diên đi thẳng ra khỏi trường.
Lần này cậu không cần bắt xe buýt, nhưng vẫn đứng ở trạm dừng chờ Tần Đông Loan.
Hạ Dữu hết giờ làm đi ra bắt xe, đúng lúc xe đi tới, Hạ Dữu vẫy tay, hỏi sao cậu không lên xe.
Trong lúc hai người chào hỏi, Kiều Diên nhìn thấy xe của Tần Đông Loan ở cách đó không xa.
Cậu nói với Hạ Dữu một tiếng: “Bạn tôi đến đón.”
Hạ Dữu tò mò quay đầu lại nhìn, nhưng mà lúc này người đã lên xe xong, bác tài cho đóng cửa xe, chạy đi.
Hạ Dữu càng ngày càng cách xa Kiều Diên, xe buýt đi rồi, xe của Tần Đông Loan dừng lại trước mặt Kiều Diên.
Lúc xe của Tần Đông Loan dừng lại, Kiều Diên mới thu lại ánh mắt chuyển động theo chiếc xe buýt càng lúc càng đi xa kia.
Tần Đông Loan hạ cửa kính xe, Kiều Diên mở cửa lên xe.
Tần Đông Loan nhìn chiếc xe buýt đi đằng trước, hỏi Kiều Diên.
“Nhìn ai thế?”
“Hạ Dữu.” Kiều Diên đáp, lại bổ sung, “Chính là cô gái ngày thường hay ngồi cùng xe buýt.”
Kiều Diên nói xong, Tần Đông Loan quay sang nhìn cậu một cái.
Kiều Diên đã cài dây an toàn, ngồi ở ghế lái phụ.
Thấy Kiều Diên đã chuẩn bị xong, Tần Đông Loan cho xe chạy về phía trước.
–
Hôm nay trời âm u cả một ngày, lúc Kiều Diên lên xe của Tần Đông Loan còn chưa thấy trời có dấu hiệu mưa.
Nhưng cậu vừa ngồi vào xe, Tần Đông Loan cho đóng cửa kính xe, chợt có một giọt mưa rơi xuống cửa kính.
Mây đen tích tụ cả một ngày, đến hiện tại, giọt mưa thi nhau tuôn xuống, càng lúc càng dày đặc.
Cuối thu đầu đông không hay mưa, nhưng lúc xe của Tần Đông Loan về đến đầu con hẻm, ở bên ngoài mưa đã trắng xóa, che khuất cả tầm nhìn.
Cần gạt nước phía trước không nhanh không chậm theo đúng tần suất gạt đi nước mưa đọng trên kính xe.
Mưa không quá lớn, nhưng dù sao cũng phải đi thêm một đoạn hẻm nữa, về đến nhà của Kiều Diên chắc chắn sẽ ướt.
Tần Đông Loan không vội xuống xe, tháo dây an toàn, nói với Kiều Diên: “Sau cốp xe có ô.”
Trong lúc nói câu đó, Tần Đông Loan đã mở cửa xe đi xuống, trước khi anh xuống, Kiều Diên hỏi.
“Mấy cái?”
Tần Đông Loan quay đầu nhìn về phía cậu.
Kiều Diên vẫn ngồi ở ghế lái phụ, dây an toàn trên người đã tháo ra, lưu lại một đường gấp dài trên ngực áo.
Lúc hỏi Tần Đông Loan câu đó, ánh mắt của cậu vẫn luôn chăm chú nhìn anh.
Tần Đông Loan nhìn Kiều Diên, nói: “Một cái.”
Xe có sẵn ô, nhưng khi xuất xưởng mỗi chiếc xe cũng chỉ được đặt vào một chiếc ô, không có chuyện một xe đặt hai chiếc ô, quá rườm rà.
Kiều Diên nghe được câu trả lời của anh, rũ mắt, quay đầu nhìn về phía con hẻm nhỏ, nói: “Vậy cậu che ô đi, tôi chạy về là được.”
“Khoảng cách không xa, không ướt được đâu.” Kiều Diên nói, “Dù có ướt thì dù sao cũng là nhà tôi, thay sang bộ khác là được.”
Kiều Diên nói xong cũng không đợi Tần Đông Loan lên tiếng, mở cửa xuống xe.
Cửa xe mở ra, mưa bên ngoài xối xả đổ xuống, Kiều Diên đóng cửa xe, sau đó bước nhanh về phía nhà mình.
Bóng dáng của cậu rất nhanh đi vào trong làn mưa dày, Tần Đông Loan ngồi trên xe nhìn Kiều Diên đi giữa mưa, quả thật cũng hơi vì lời nói của cậu mà chưa phản ứng lại.
Có lẽ là vì trời mưa nên Kiều Diên đi nhanh hơn ngày thường.
Cho nên rất nhanh, Kiều Diên đã đi vào hành lang.
Sau khi vào hành lang, còn quay đầu nhìn về phía Tần Đông Loan một cái.
Hai người cách một màn mưa, cũng không biết ánh mắt của đối phương đang nhìn về phía nào, Kiều Diên nhìn một cái, xoay người đi lên trên.
Bóng dáng của Kiều Diên sau một cái xoay người đó biến mất sau cầu thang, Tần Đông Loan không còn thấy cậu nữa, mới phục hồi tinh thần, mở cửa xuống xe.
–
Mưa mùa thu không lớn như mùa hè.
Nhưng cách một khoảng cách dài như vậy, lúc Kiều Diên đi vào đến hành lang vẫn bị ướt.
Hôm nay cậu không mặc áo khoác gió, chỉ mặc áo khoác bình thường, mưa ngấm vào áo khoác, thậm chí áo phông trắng bên trong cũng ướt.
Kiều Diên mặc quần áo ướt sũng, liếc Tần Đông Loan trong xe một cái, xoay người đi lên.
Bị ướt mưa với cậu không là gì.
Nhưng dùng chung một chiếc ô với Tần Đông Loan, cậu thật sự không làm được.
Kiều Diên không phải người giỏi che giấu tâm tư.
Tình cảm của cậu đối với Tần Đông Loan, vẫn luôn giấu kín tận đáy lòng.
Sự gần gũi của cậu và Tần Đông Loan cũng chỉ có thể duy trì ở khoảng cách một bàn ăn.
Nếu như kéo gần hơn nữa, cùng che một chiếc ô, không gian chật hẹp phong bế như thế, cậu sợ mình sẽ lộ ra gì đó, để Tần Đông Loan nghe được tiếng tim đập của mình mất.
Hành động thân mật nhất của cậu với Tần Đông Loan trước mắt vẫn là ngày đó Tần Đông Loan xoa đầu cậu.
Mà ngày hôm đó cũng là Tần Đông Loan chủ động, lại thêm khi đó bởi vì cậu không phản ứng lại nên mới không làm ra chuyện gì khác người.
Cùng che một chiếc ô, đối với cậu mà nói, sức mê hoặc này quá lớn, nhưng đối với Tần Đông Loan mà nói, hành động này có thể cũng chỉ là gần gũi hơn một xíu mà thôi.
Không cần biết là thế nào, Kiều Diên đều hy vọng có thể ở bên Tần Đông Loan lâu hơn một chút nữa.
Cậu chỉ cần duy trì trạng thái như gần như xa với Tần Đông Loan là được rồi.
Về những thân mật quá nguy hiểm, cậu không biết, cũng không dám.
Kiều Diên bước lên bậc cầu thang, vừa nghĩ, vừa đi đến trước cửa nhà mình.
–
Kiều Diên tìm chìa khóa mở cửa, cửa vừa mở, Tần Đông Loan cũng lên đến nơi.
Bởi vì phải đi lấy ô nên trên người anh cũng dính ít nước mưa, nhưng không phải vấn đề lớn.
Ngược lại là Kiều Diên đã ướt sũng từ ngoài vào trong.
Tần Đông Loan nhìn áo khoác ướt đẫm của cậu, cùng cậu đi vào nhà.
Đây là lần thứ hai Tần Đông Loan vào nhà Kiều Diên.
Lần trước anh giúp Kiều Diên đưa thuốc bổ mẹ anh tặng Kiều Diên vào nhà.
Mà lần này, lại là vì Kiều Diên không biết nấu những thứ đó, nên anh mới đến giúp Kiều Diên mang chỗ thuốc bổ đó về nhà anh.
Nhà của Kiều Diên vẫn quạnh quẽ y hệt lần đầu anh đến đây.
Nhưng có thể là do đã bật hệ thống sưởi nên không lạnh như thế.
Mưa vẫn còn rơi, giọt mưa dừng trên tấm kính, tiếng mưa ở trong căn phòng trống trải chật hẹp nghe khá rõ ràng.
Sau khi Tần Đông Loan đi vào cửa, Kiều Diên đi vào bếp lấy đồ.
Tần Đông Loan nhìn cậu, nói.
“Không thì cậu đi thay quần áo trước đi?”
Tần Đông Loan nói xong, Kiều Diên dừng chân, quay đầu nhìn anh một cái.
Dáng vẻ hiện tại của cậu đúng là có hơi nhếch nhác.
Mưa ướt hết áo khoác và áo phông trắng bên trong, dán vào người có hơi khó chịu.
Không chỉ quần áo, kính cũng bị nước mưa làm ướt, bởi vì chênh lệch nhiệt độ bên ngoài và trong phòng, lúc cậu vào cửa, mắt kính nổi lên một tầng sương trắng.
Kiều Diên suy nghĩ trong chốc lát, đúng là lát nữa nếu tiếp tục đến nhà Tần Đông Loan thì bây giờ thay sang một bộ khác vẫn tốt hơn.
Thế là Kiều Diên gật đầu, đáp một tiếng.
Cậu đi đến trước ban công trong phòng khách.
Ban công là nơi sáng nhất trong nhà Kiều Diên, bởi vì bốn phía đều là kính, tuy trời đổ mưa, nhưng bên ngoài vẫn còn sáng.
Ánh nắng xuyên qua kính thủy tinh chiếu vào ban công.
Kiều Diên đứng ở ban công trống trơn, cởi áo khoác ném vào giỏ.
Kiều Diên cúi đầu thoáng nhìn qua chiếc áo phông ướt dính cả vào người, cũng cởi luôn xuống.
Tần Đông Loan đứng trong phòng khách hơi tối, giương mắt nhìn Kiều Diên đứng ngoài ban công.
Bên trong áo phông trắng, Kiều Diên không mặc thêm gì cả.
Nên lúc cậu duỗi tay chuẩn bị cởi áo phông trắng, cơ thể trắng đến mức nhợt nhạt kia hiện lên trước mắt Tần Đông Loan.
Kiều Diên có thân hình gầy gò, nhưng lại không gầy như củi khô.
Làn da của cậu nhợt nhạt đến mức không có màu máu, nhưng dưới ánh nắng sáng rực kia, lại lộ ra trắng trẻo mềm mịn như sứ.
Cơ thể của cậu so với con người cậu còn sinh động hơn nhiều.
Dù đã cởi áo ra, Kiều Diên vẫn là dáng vẻ của ngày thường.
Áo phông trắng bị kéo lên, ngược lại trói lấy hai cánh tay cậu một chỗ.
Kiều Diên đứng tại chỗ, cánh tay được áo phông phủ lên, động tác của cậu hơi dừng lại một giây, bởi vì động tác đó mà đường vai căng lên, làm nổi bật xương quai xanh xinh đẹp tinh xảo.
Nhích lên trên một chút, là hầu kết bởi vì căng thẳng do động tác phải hơi dừng đó mà khẽ động.
Tần Đông Loan nhìn Kiều Diên như thế, ánh sáng trong mắt còn trầm hơn cả ánh sáng trong phòng khách.
Tần Đông Loan nhìn Kiều Diên, quang ảnh trong mắt cùng với động tác nho nhỏ giải cứu cánh tay của cậu khỏi chiếc áo phông mà chớp lên.
Anh chợt gọi tên cậu.
“Kiều Diên.”
Kiều Diên đang rút tay ra nghe được tiếng của Tần Đông Loan, quay đầu nhìn về phía này.
Hai người cách một phòng khách nhỏ hẹp, ánh mắt tiếp xúc, Tần Đông Loan nhìn Kiều Diên, hỏi.
“Có đúng là cậu thích tôi không?”
– — Lời tác giả —
Trần Cảnh Vũ: Cậu chẳng qua cũng chỉ là thế thân của người thương thôi.
Tần Đông Loan: Tôi mới là người thương..