Người lên tiếng không ai khác chính là An Đạo.
An Đạo là người có thủ đoạn ngoan độc, có năng lực tự chủ mạnh mẽ, rất giỏi chiến đấu, nổi tiếng khắp Long thành, ai gặp hắn đều phải cho hắn ba phần mặt mũi.
Hắn nói muốn phế người nào, vậy người đó trên cơ bản là chắc chắn phải bị phế.
Lưu Xuyên và Trương Uy hưng phấn liếm liếm môi, nhìn chằm chằm Dương Thiên: “Được, thằng nhãi, hôm nay bọn tao giãn gân giãn cốt cho mày!”
Tuy nhiên, trong mắt Dương Thiên, hai người này căn bản không có gì đáng nhắc tới.
Dựa theo hình thể của họ, đánh giá theo bậc tiêu chuẩn thể năng được quốc tế công nhận theo cấp bậc từ C – B – A – S1 đến S9, chẳng qua đám người này đạt tới cấp A mà thôi, thậm chí còn không chạm nổi phần mép của cấp S.
Còn Dương Thiên thì sao? Thời điểm thực lực của anh đạt đỉnh là cấp S6. Trong một nhiệm vụ thất bại ba năm trước, gân †ay gân chân đều bị cắt đứt, cánh tay bị gấy được nối lại, năm một chỗ ba năm trời. Mặc dù thực lực hiện tại của anhvẫn chưa khôi phục đến cấp S6, trước mắt chỉ có cấp S3, nhưng để đối phó bè lũ vặt vãnh này là… một tay là đủ.
“Tôi khuyên các người, tiền bẩn thì kiếm ít lại một chút, bớt gây phiên phức cho bản thân, còn sống là chuyện tốt, các người nghe không?” Dương Thiên nói.
Lưu Xuyên cười lạnh một tiếng: “Trùng hợp ghê, lời này cũng là lời mà tao muốn nói với mày, làm sao bây giờ? Ha ha ha…
Rất phách lối!. Googl𝙚 t𝐫ang nà𝘺, đọc nga𝘺 không q𝗎ảng cáo ⩶ t𝐫 ùmt𝐫𝗎𝘺ện.Vn ⩶
Người của Quyền quán An Đạo rất phách lối!
Cái người tên Dương Thiên mặc quần áo rách rưới này cũng rất phách lối nha!
Điều này khiến hai người phụ nữ ngồi trên chiếc xe Bentley cách đó không xa, đang hăng hái quan sát cảnh tượng ở đây bằng kính viễn vọng, cảm thấy vô cùng thích thú.
“Ha ha, Hồng Tuyết, cô nghĩ người đó có thể thoát hiểm không?” Người phụ nữ mặc áo khoác màu đen với mái tóc dài gợn sóng và khăn choàng hỏi cô gái ngồi trên ghế phụ, cô nàng tên là Lam Nguyệt.
“Tôi nghĩ là có. Là người có nhãn lực và năng lực không tệ, bản lĩnh cũng không tồi, có lẽ anh ta chính là nhân tài mà chúng ta đang cần.” Hồng Tuyết nói.
Nhưng Lam Nguyệt lại lắc đầu: ‘Chưa chắc, người có nhãn lực và năng lực tốt chưa chắc cũng có võ thuật tốt đâu.”
“Hay là chúng ta đánh cược đi?” Hồng Tuyết nói.
“Được, cược thì cược, cô muốn cược cái gì?” Lam Nguyệt hỏi.
“Nếu anh ta thắng thì sẽ thuộc về tôi, sau này cô không được tranh với tôi, nhân tài mà, luôn có rất ít, tôi không muốn bỏ qua một hạt giống tốt như vậy, lại còn đẹp trai như vậy nữa…
“Gì chứ…’ Lam Nguyệt với tính tình nóng nảy mở to hai mắt, cô nàng đặt ống nhòm xuống rồi nhìn về phía Hồng Tuyết:
“Này, này, này, chị đại của tôi ơi, đừng nói cô lên cơn mê trai rồi chứ? Đừng nói là… chưa gì cô đã chấm trúng người ta rồi? Nhìn bộ dáng của cô kìa…”
“Ha ha, tôi thấy anh ta rất đẹp trai, nếu như có thêm kỹ năng tốt một chút, tôi cũng không ngại có gì đó với anh ta đâu… Hồng Tuyết quyến rũ lấy ra điếu thuốc loại dành cho nữ, hút một hơi, khiến người mê mẫn.
Lam Nguyệt tức giận liếc mắt.
“Được rồi, vậy nếu anh ta thua thì cô đưa tôi chiếc Bentley này!”
Lam Nguyệt từ lâu đã để mắt tới chiếc xe này của bạn thân, cô cũng không phải là không có tiền, hai đại tiểu thư này đều có gia thế không tầm thường, là kiểu phụ nữ eo quấn bạc triệu. Chỉ có điều chiếc xe này phải xếp hàng với giá cao mới mua được, ở trong nước không dễ mua, rất phiền phức.
“Được.” Hồng Tuyết thờ ơ gật đầu.
Bên trong con hẻm nhỏ.
Lưu Xuyên và Trương Uy cùng nhau bước lên phía trước, cười lạnh nhìn Dương Thiên: “Đến đây nào thăng nhãi, cho mày tùy tiện chọn ra một người của Quyền quán An Đạo, nếu lát nữa mày có thể lết ra khỏi con hẻm này thì coi như mày trâu bòi!”