Thiếu Gia Vạn Năng

Chương 16



Tên tóc vàng nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Hứa Vân Thiên có thể chạy tốt như vậy, nếu cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cũng bị anh đuổi kịp, anh ta liền vội vàng ném túi xách ra ngoài.

Chiếc túi rơi xuống đất, Hứa Vân Thiên nhặt lên, tiếp tục đuổi theo xe máy.

Thanh niên tóc vàng nhìn thấy Hứa Vân Thiên lấy túi rồi vẫn còn đuổi theo thì không khỏi chửi rủa: “Mẹ kiếp, tên này điên rồi, lấy được túi còn đuổi theo mình!”

Ngay lúc Hứa Vân Thiên đang đuổi theo thanh niên tóc vàng, trước mặt anh vang lên một giọng nữ: “Nhóc con, anh dám cướp túi trong phạm vi quản lý của tôi, thật to gan!”

Một người phụ nữ mặc đồng phục an ninh đi xe máy chéo qua đường, sau đó xe máy quay một vòng đẹp mắt, nữ an ninh ngồi trên xe máy chặn Hứa Vân Thiên lại.

“Nhóc con, giao túi ra đây, giơ tay chịu trói! Nếu không tôi đánh anh răng rơi đầy đất đấy!” Nữ an ninh lạnh lùng nói với Hứa Vân Thiên.

Nữ an ninh xinh đẹp, dáng người chuẩn, quần áo bó sát đến mức cúc áo có thể bung ra bất cứ lúc nào. Chỉ là khuôn mặt cô ta rất lạnh lùng, đôi môi hơi nhếch lên, trông giống như một mỹ nhân băng giá.

Tên cô ta là Mạc Văn Huyên. Khi nhắc đến Mạc Văn Huyên trong ngành an ninh, mọi người đều biết cô ta là quán quân vật lộn tự do và là đội trưởng của đội an ninh nữ.

Cô ta lạnh lùng kiêu ngạo, tính tình nóng nảy, ngày nào cũng có vẻ mặt lạnh lùng. Mọi người đặt cho cô ta biệt danh: “Bông hoa bá đạo mặt lạnh”

“Mẹ kiếp, cô có nhầm không thế? Người giật túi xách là thằng cha tóc vàng đi xe máy trước mặt tôi kìa. Mau đuổi theo anh ta đi!” Hứa Vân Thiên chỉ về phía trước.

Bị Mạc Văn Huyên chặn lại, thanh niên tóc vàng giật túi chạy càng ngày càng xa, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt.

“Nhóc con, anh cho rằng tôi mù à! Cái túi ở trong tay anh, không bắt anh thì bắt ai?” Mạc Văn Huyên trừng mắt nhìn Hứa Vân Thiên, cười lạnh nói.

“Má nó, túi trong tay ai thì là người đó giật túi à, cô quá độc đoán rồi đấy! Hơn nữa, nhìn hình tượng của tôi xem có giống kẻ giật túi không!” Hứa Vân Thiên không vui nói.

“Hừ! Hình tượng của anh vừa nhìn đã biết không phải là thứ gì tốt lành rồi!” Mạc Văn Huyên hừ lạnh. Cô ta xuống xe máy, đi về phía Hứa Vân Thiên với một cái còng trong tay.

“Ồ, cô độc đoán như vậy, đúng là ngực to không có đầu óc!” Hứa Vân Thiên nhìn Mạc Văn Huyên cười nói.

“Anh…” Mạc Văn Huyên tức giận đến đỏ mặt.

“Ha ha, tôi có nhân chứng. Đồng nghiệp của tôi và người phụ nữ bị cướp túi có thể chứng minh tôi không phải là kẻ giật túi.” Hứa Vân Thiên nói, quay lại nhìn đường phố, nhưng không thấy Tăng Mỹ Kỳ và người phụ nữ thời thượng đâu.

“Ủa, bọn họ đâu rồi?” Hứa Vân Thiên kinh ngạc nói.

“Cứ giả vờ đi. Tôi đã gặp rất nhiều tên khốn nạn như anh rồi, bắt về thẩm vấn một chút là sẽ sớm rõ mọi chuyện thôi.” Mạc Văn Huyên đi tới trước mặt anh, cầm còng lên định bắt Hứa Vân Thiên.

“Ầy, cô…” Hứa Vân Thiên cố ý lùi lại một bước, chân phải đá một hòn đá nhỏ trên mặt đất, hòn đá bay lên và đập trúng đầu gối của Mạc Văn Huyên.

Sau khi đầu gối của Mạc Văn Huyên bị một viên sỏi đập vào, chân cô ta đột nhiên co giật, thình lình gập người về phía trước và lao về phía Hứa Vân Thiên.

Hứa Vân Thiên dang tay, để Mạc Văn Huyên rơi vào trong ngực mình, lại cố ý nói: “Uầy, cô đang làm gì vậy? Vùi đầu vào lòng tôi nữa chứ! Như vậy không tốt đâu, đang trên đường cái đó!”

Miệng nói thế, nhưng tay anh cũng ôm chặt Mạc Văn Huyên, cảm nhận được sự thoải mái của hương ngọc trong vòng tay và cả sự đàn hồi ở một nơi nào đó.

Sau khi Mạc Văn Huyên nhào vào vòng tay của Hứa Vân Thiên thì vội vàng đẩy Hứa Vân Thiên ra. Nhưng tay Hứa Vân Thiên ôm chặt, cô ta không thể đẩy anh ra được.

“Thằng khốn nạn! Thả tôi ra!” Mạc Văn Huyên tức giận nói.

“Cái gì? Muốn đi thuê phòng à! Không tốt đâu, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà. Tuy tôi không phải là người tuỳ tiện, nhưng khi tôi tuỳ tiện sẽ không phải là người, tôi bèn nghe cô vậy!” Hứa Vân Thiên nói rồi ôm ngang Mạc Văn Huyên lên.

Mạc Văn Huyên được Hứa Vân Thiên ôm lên thì trở nên sốt ruột, lớn tiếng nói: “Thằng khốn nạn, thả tôi xuống ngay, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh đâu!”

Nhìn thấy Mạc Văn Huyên sắp nổi bão, Hứa Vân Thiên lập tức buông tay ra. Mạc Văn Huyên ngã xuống đất, mông chạm đất, cô ta nhe răng nhếch môi bò dậy.

“Tên khốn, sao anh lại ném tôi xuống đất hả?” Mạc Văn Huyên trừng mắt nhìn Hứa Vân Thiên, hung dữ nói.

“Ầy, cô kêu tôi buông ra thì tôi buông ra rồi đó. Nếu không cô cắn tôi một cái thì phải làm sao bây giờ?” Hứa Vân Thiên cố ý lộ ra vẻ mặt rất ấm ức.

“Anh…”

“Hừ! Tôi không nói nhảm với anh, anh mau đi theo tôi!” Mạc Văn Huyên nói, cầm còng lên định trói Hứa Vân Thiên.

“Ồ! Nhân chứng của tôi đến rồi!” Hứa Vân Thiên đột nhiên chỉ về phía sau lưng Mạc Văn Huyên và nói.

Mạc Văn Huyên quay đầu nhìn lại phía sau nhưng không thấy ai. Cô ta lập tức nhận ra mình đã bị lừa. Khi quay lại, Hứa Vân Thiên đã chạy xa hơn mười mét.

“Thằng khốn nạn!” Mạc Văn Huyên chửi rủa, lập tức lên xe máy đuổi theo.

Hứa Vân Thiên không muốn bị Mạc Văn Huyên bắt đi, bởi vì điều đó sẽ trì hoãn rất nhiều thời gian và có thể tiết lộ thân phận của anh, vì vậy ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

Hứa Vân Thiên thấy Mạc Văn Huyên đi xe máy đuổi theo. Anh nhìn thấy một lan can ở con đường phía trước nên quyết định nhảy qua lan can và đi vào con hẻm, như vậy có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Mạc Văn Huyên.

Lan can bên đường cao hơn một mét, Hứa Vân Thiên dễ dàng nhảy qua lan can, băng qua vỉa hè, chạy về phía con hẻm.

Mạc Văn Huyên nhìn thấy Hứa Vân Thiên băng qua lan can thì nhất thời nóng nảy: “Thằng khốn, anh không thể chạy trốn được đâu!” Cô ta đột nhiên tăng ga, chiếc xe máy gầm lên.

Cô ta điều khiển xe máy hướng về phía lan can, khi còn cách lan can hơn hai mét thì bất ngờ nhấc xe máy lên, xe máy lao qua lan can rồi rơi xuống vỉa hè.

Sau khi xe máy đáp xuống vỉa hè, Mạc Văn Huyên nhìn thấy Hứa Vân Thiên đang đứng ở đầu ngõ. Cô ta lập tức lái xe máy về phía Hứa Vân Thiên.

Hứa Vân Thiên nhìn thấy Mạc Văn Huyên vậy mà lại lái xe máy vượt qua lan can: “Mẹ kiếp, ghê thật! Gặp phải bông hoa bá đạo rồi!” Hứa Vân Thiên cau mày.

Anh nhanh chóng chạy vào con hẻm, chân trước vừa bước vào con hẻm, chân sau Mạc Văn Huyên đã ở đó. Cô ta hét lên với bóng lưng Hứa Vân Thiên: “Thằng khốn, anh không thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu!”

Cô ta đột nhiên tăng ga, chiếc xe máy lao chéo về phía bức tường của con hẻm, chiếc xe máy leo lên bức tường, men theo bức tường đi đến phía trước Hứa Vân Thiên.

Sau đó đột ngột quay đầu xe, đáp xuống đất, chặn đường Hứa Vân Thiên.

“Thằng nhóc kia, xem anh chạy trốn thế nào?” Mạc Văn Huyên nhìn Hứa Vân Thiên, đắc ý nói.

Hứa Vân Thiên nhìn Mạc Văn Huyên, không khỏi gật đầu: “Mẹ kiếp, kỹ năng lái xe không tệ nha!”

“Nhưng mà không bắt được tôi đâu.” Hứa Vân Thiên vẫy tay với Mạc Văn Huyên, ra hiệu cho cô ta đến bắt anh.

Mạc Văn Huyên xuống xe: “Hừ! Không ai có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Mạc Văn Huyên tôi!” Cô ta cầm còng trong tay lao về phía Hứa Vân Thiên.

Hứa Vân Thiên đứng đó rất bình tĩnh. Khi Mạc Văn Huyên còn cách anh khoảng một mét, anh đột nhiên lao chéo về phía bức tường của con hẻm.

Anh ta chạy dọc theo bức tường vài mét, sau đó rẽ đẹp mắt và tiếp đất chính xác trên yên xe máy.

Chìa khóa xe máy vẫn còn trên đó, Hứa Vân Thiên nhanh chóng khởi động xe. Anh nhanh chóng nhấn ga hết cỡ, chiếc xe máy gầm lên rồi lao về phía Mạc Văn Huyên.

Mạc Văn Huyên không hề sợ hãi bỏ chạy mà thay vào đó cô ta nắm chặt hai tay chuẩn bị chờ xe máy đến gần. Cô ta nhảy lên và đá vào đầu Hứa Vân Thiên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.